SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-03-24 14:51:39
Lượt xem: 72

Nàng đỏ mặt, nhón chân đứng ở ngưỡng cửa, cố sức kéo cánh cửa sau lưng, hơi thở đượm hương lan.

Hoàng đế lạnh mặt, cả người khó chịu, bước về phía trước, đẩy nàng vào lối đi.

Lối đi u tối chật hẹp, một bên là lối đi, một bên là cửa sổ chạm khắc, cửa sổ chạm khắc dựa vào bức tường phủ đầy rêu, Phó Nhiêu đã mua một số lưu ly bảy màu để ngăn rắn rết chui vào.

Thế nhưng hành lang vẫn tối om.

Phó Nhiêu bị ép phải đứng sát vào cửa sổ chạm khắc, ngón tay bấu chặt vào cửa sổ bằng gỗ, tìm được chỗ có thể mượn lực rồi bám chặt vào đó, trên người nàng đổ đầy mồ hôi.

 

Ánh mắt chàng sắc bén đè nặng trên đầu nàng, nàng ngước nhìn, đối diện với chàng, đôi mắt đẫm lệ sợ hãi và bất lực.

Hoàng đế đè nàng xuống, dồn nàng vào một góc nhỏ trong phòng, giác quan trong bóng tối được khuếch đại, chỉ có tiếng thở hổn hển liên tục vang lên.

Ánh mắt nàng mơ hồ, hô hấp càng lúc càng nhanh, nàng tựa vào vách tường không thể động đậy: “Bệ hạ, bệ hạ…” Nàng hô to, trong giọng điệu có chút trong trẻo.

Chàng vốn đã uống nhiều bát canh bổ như vậy, đâu chịu được, giơ một tay lên.

Phó Nhiêu run rẩy, hơi cong người về phía sau, đẩy chàng ra, run giọng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ…”

Ánh đen trong đôi mắt sâu thẳm của Hoàng đế dập dờn, chàng nhìn chằm chằm vào nàng khàn giọng hỏi: “Sinh con có đau không?”

Người Phó Nhiêu run lên, cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên khuôn mặt, nàng nhớ lại việc nằm một mình trên giường sinh, đau đớn tột cùng, cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên nỗi tuyệt vọng lúc đó. Nàng chỉ nghĩ mình sẽ không sống nổi, đôi môi nàng run lên, bắt đầu bật khóc, giọng nàng dần vang lên, nức nở không dứt. “Đau, bệ hạ, đau lắm, đau lắm…”

Lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ yếu ớt nhất của bản thân trước mặt nam nhân này.

Mặt Hoàng đế lộ ra chút đau xót, chàng chậm rãi ôm chặt eo nàng, chạm trán vào trán nàng, hơi thở càng lại gần hơn chút: “Có người ở bên cạnh nàng không?”

Phó Nhiêu run rẩy, cánh tay vô thức chống lên vai chàng, kiễng chân nghênh đón vóc dáng cao lớn kiêu ngạo của chàng, đứt quãng nói: “Có, ta đã mời một bà đỡ, là bà ấy đỡ đẻ giúp ta…”

Hôm đó Trần Nhất Sơn tình cờ ra ngoài, nàng đơn độc không nơi nương tựa, trong lòng không biết sợ đến mức nào, bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là lúc nàng tuyệt vọng nhất trong đời.

Hóa ra, so với mũi tên lửa nơi chiến trường, điều người ta sợ nhất là lúc yếu đuối, người thân, người yêu đều không ở bên cạnh…

Một dòng nước mắt chậm rãi chảy dài trên má chàng, chàng ôm chặt nàng, gạt mái tóc nàng sang một bên, nhìn thẳng vào mắt nàng, khẽ khàng hỏi bên tai nàng: “Khi đó, nàng có nhớ trẫm không?”

Trái tim Phó Nhiêu như có một sợi dây đàn đứt phựt, nước mắt như những hạt châu đứt dây, không ngừng chảy xuống.

Nàng nhớ rõ, ngày hôm đó, khi hài tử mắc kẹt bên dưới, không sao sinh ra được, trong đầu nàng toàn là bóng hình chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-190.html.]

Nàng hé miệng, giọng nói khàn khàn dính nhão, giọng điệu lưu luyến mà kiên định.

“Nhớ bệ hạ, rất nhớ…”

Dù sau đó nàng tự nhủ rằng mình và chàng không còn liên quan gì nữa nhưng khi đó trong giai đoạn khó khăn nhất, trong lòng nàng thật sự rất nhớ chàng, thậm chí là hận chàng, hận chàng không nên sinh ra trong gia đình đế vương.

Như có một sức lực rất lớn rót vào lòng, Hoàng đế cúi người ôm thật chặt eo nàng, đối diện với tia sáng nhỏ bé từ khóe mắt nàng, chạm vào môi nàng, hung hăng ngậm chặt.

Rầm rầm, tiếng đồ đạc rơi vỡ phát ra từ cánh cửa sổ chạm trổ.

Phó Nhiêu hiểu bên cạnh là nhà của Hồ thẩm, cách nhau quá gần, cái gì cũng nghe rõ, nàng thẹn thùng không chịu nổi, đẩy chàng ra.

“Bệ hạ, không được đâu, Bổn Bổn sắp về đến nơi rồi...”

Hài tử đúng là giống như cơn lốc, ầm ầm chạy ra ngoài rồi lại vèo vèo chạy về.

Không phải không muốn mà là lo bị nhìn thấy.

Khóe môi Hoàng đế khẽ cong lên, không màng đến những thứ khác, chàng trực tiếp bế nàng lên.

Phó Nhiêu giật mình, nằm rạp trên vai chàng muốn đ.ấ.m chàng nhưng không dám, những ngón tay nóng bỏng kéo lấy cổ áo sau của chàng, mồ hôi thấm vào áo chàng, ướt sũng.

Nàng giống như một con mồi bị chàng đóng đinh, không thể thoát khỏi.

Bổn Bổn đã quen thuộc phòng chính, nếu trở về chắc chắn sẽ nhìn thấy, nên chàng bế nàng đến hậu viện.

Hoàng đế dùng một chân đá mở cửa kho ở hậu viện.

Nhà kho tối đen như mực, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ ở phía đầu giáp sân, lúc này trời đã tối, chỉ lờ mờ thấy được năm ngón tay.

Hôm qua Hoàng đế nhìn thấy bên trong có một chiếc giường Hán, dựa vào ký ức tìm đến vị trí, gót chân đụng vào ván giường, lập tức đặt người lên.

 

Hoàng đế không hề thương xót nàng, những việc nàng làm đều là trọng tội tru di cửu tộc, Hoàng đế phải trừng phạt nàng một chút.

Chàng không thể đánh, không thể mắng, cũng không nỡ, chỉ có thể dùng cách này để trút giận trong lòng.

Chàng định bắt nạt nàng, từng chút một, muốn hòa nàng vào xương tủy.

Chàng vẫn luôn ấp ủ một ngọn lửa trong lòng, ròng rã ba năm rưỡi, chàng phải đòi lại cho bằng được.

Phó Nhiêu đã nhiều năm không trải qua chuyện này, lúc trước có hai lần đều là do trúng thuốc nên không tỉnh táo, đây là lần đầu tiên thật sự thân mật với chàng. Khi nhìn thấy động tác của Hoàng thượng thì nàng biết là không thể tránh khỏi, cũng không biết phải phối hợp với chàng như thế nào, chỉ có thể dùng hai tay chống trước n.g.ự.c chàng, thể hiện sự xấu hổ và yêu kiều đến cực điểm.

Loading...