SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-03-24 14:47:23
Lượt xem: 71
Trong lòng chàng rất khó chịu.
Một lát sau, nàng thu châm lại, đầu châm toàn m.á.u đen, Phó Nhiêu nhìn thấy thì xót xa trong lòng.
Khi đã xử lý xong xuôi, trên người nàng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, nàng vào trong tắm rửa, sau đó mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm bước ra, chiếc váy dài ôm sát lấy thân hình yêu kiều của nàng, Hoàng đế chỉ cần nhìn một cái là bụng đã thắt lại, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn.
Phó Nhiêu đứng ở trước giá giường, rụt rè liếc nhìn chàng, đôi mắt đen láy, giống như thiếu nữ mới biết yêu, do dự một chút, nàng khẽ nhích người ngồi xuống mép giường, mái tóc dài đen nhánh vắt trước ngực, lộ ra tấm lưng mềm mại, màu sắc tươi tắn chói lọi đột nhiên gợi lên nét kiều diễm.
Chiếc váy dài bó sát ở phần eo thon, từ trên xuống dưới tạo thành đường cong gợi cảm.
Hoàng đế cảm thấy cổ họng khô khốc, đôi bàn tay ấm áp sắp đưa lên, một bóng người nhỏ bé như cơn lốc lao vào.
"Cha, mẹ, con về rồi!"
Bổn Bổn mang theo sự phấn khích, nhanh nhẹn trèo lên giường, đắc ý liếc mắt nhìn Phó Nhiêu, ngã vào vòng tay của Hoàng đế.
“Cha ơi, Bổn Bổn giả vờ ngủ, lừa được Tào bà bà, nhân lúc bà ấy đi tắm, con đã lẻn về, cha ơi, cha xem Bổn Bổn thông minh không?”
Hoàng đế ôm nữ nhi vào lòng, cười gượng, ấn trán con bé, nói lời trái với lòng, “Bổn Bổn... quả thật là thông minh.”
Phó Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt xiêm y trước ngực, cười nói: “Bệ hạ, ngài đã vất vả cả một ngày, hãy nghỉ ngơi đi.”
Sau đó tắt đèn, buông rèm, bên trong phòng lập tức tối om, nàng nghiêng người nằm vào giường, chỉ thấy Bổn Bổn nằm trong lòng Hoàng đế, vui đùa cùng chàng, nàng mỉm cười, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Đêm đó, Bổn Bổn bé nhỏ gần như nằm trên n.g.ự.c cha bé, ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau thức dậy, Hoàng đế mở mắt ra, không thấy bóng dáng Phó Nhiêu đâu.
Chàng buông đứa trẻ trong vòng tay xuống, mặc y phục chỉnh tề ra ngoài, Phó Nhiêu đã chuẩn bị bữa sáng ở hậu viện.
Một nhà ba người dùng xong bữa sáng, Tiểu Kim Tử lại dẫn người đem đến một chồng tấu sớ dày, lại đi từng nhà từng hộ tặng không ít lễ vật, cả làng đều biết trượng phu của Phó Nhiêu đã trở về, còn tặng mọi người quà hậu hĩnh, rất hài lòng.
Một vài thẩm thẩm tụ tập ở hậu viện nhà Lưu thẩm bận rộn thêu thùa, sau khi đuổi Lưu Vân đi, Lưu thẩm hỏi Hồ thẩm: “Sao rồi, đêm qua có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Hồ thẩm nghe xong liền cau có, liên tục xua tay: “Ta tựa vào tường nghe ngóng rất lâu rồi, nào có một chút tiếng động nào, mới vừa về đã yên ắng như tờ, không phải chuyện tốt.”
“Không thể nào, nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt, không giống là không được, hay là bị thương trên chiến trường?”
“Còn trẻ như vậy thì không được đâu, ông nhà ta sáu mươi tuổi rồi mà vẫn như trai mới lớn, đêm nào cũng ôm ta không rời, đây là xa nhau lâu ngày gặp lại, không có lý do gì mà không đụng vào Nhiêu Nhiêu cả...”
“Đúng vậy.”
“Cũng có thể là do ngại...”
“Không thể nhìn Nhiêu Nhiêu ở vậy được, chúng ta phải nghĩ cách…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-188.html.]
Đến trưa, hàng xóm láng giềng lần lượt mang đồ tới trả lễ. Trong nhà chính bày đầy sọt.
Cật heo, thịt chó, thịt lừa, rau hẹ… Tất cả đều là đồ ăn bổ thận.
Hồ thẩm đặc biệt thẳng thắn, bà trực tiếp mang một nồi canh đến, chỉ tay vào Bùi Tấn đang ngồi ở sau án duyệt tấu sớ, thì thầm với Phó Nhiêu: “Ta đã cho một vài vị thuốc vào nồi canh này, nói cho ngươi biết, đây là bài thuốc gia truyền của ta, uống vào, thuốc đến bệnh lui, đảm bảo ngươi hài lòng!"
Phó Nhiêu giữ nguyên khuôn mặt không lộ vẻ gì, tiễn bà ra ngoài. Dù vậy, bữa trưa nàng vẫn làm cho Hoàng đế một vài món.
Hoàng đế nhìn lướt qua, thực sự không nói nên lời: “Trẫm không ăn, trẫm không cần.”
Phó Nhiêu ngồi cạnh chàng, trong lòng cười khổ, gắp vài miếng cật heo vào bát chàng: “Bệ hạ, không còn món nào khác, ngài cứ ăn tạm đi...”
Không thể bỏ đi, bồi dưỡng cơ thể cũng không phải là việc xấu.
Hoàng đế nghiến răng, cười lạnh: “Được, nàng đừng hối hận!” Ngay lập tức nâng bát, uống một ngụm.
Bên cạnh đó, Bổn Bổn bưng bát cơm lớn ăn, mắt nhìn chằm chằm vào số lượng cơm trong bát cơm của Hoàng đế: “Cha, đợi con một chút...”
Sau bữa trưa, Bổn Bổn cười toe toét ôm một thứ gì đó chạy ra, nâng một món đồ chơi nhỏ như thể đang dâng tặng cho Hoàng đế trước mắt.
“Cha ơi, tặng cho cha.”
Phó Nhiêu liếc nhìn thứ đồ chơi đó, nhịn không được cười khẽ: “Bệ hạ, đây là đồ chơi yêu thích nhất của Bổn Bổn, là một vị ca ca ở Miêu Cương tặng cho con bé, con bé không bao giờ rời tay, bây giờ tặng cho bệ hạ, là thật lòng thích bệ hạ đó.”
Hoàng đế nhận lấy con đại bàng gỗ nhỏ, dang cánh chuẩn bị bay, trông rất sống động, toàn thân đã có lớp sơn nâu, hẳn đây là vật rất trân quý.
Hoàng đế vui vẻ ôm Bổn Bổn vào lòng, đáp lại nụ cười rạng rỡ của nữ nhi: “Bổn Bổn, tất cả những gì của cha đều là của con, tuy con chim đại bàng này tặng cho cha, nhưng Bổn Bổn vẫn có thể cầm chơi".
Ban đầu Bổn Bổn tỏ vẻ thích thú, nhưng sau đó lại kiên quyết lắc đầu: “Hay là để cho cha mang theo đi.”
“Tại sao?”
Bổn Bổn chu môi giải thích với giọng nói trẻ con: “Cha của Hoan Hoan tỷ tỷ ở đầu làng mới về cách đây không lâu, nhưng năm ngày sau lại đi mất. Hoan Hoan tỷ tỷ khóc rất lâu, cha ơi, cha mang đại bàng nhỏ theo nhé. Khi nhìn thấy đại bàng nhỏ thì nhớ tới Bổn Bổn…”
Tiểu cô nương nói xong, nước mắt đã chực trào trong đôi mắt đen láy, long lanh, chỉ chờ rơi xuống.
Hoàng đế đau lòng lắm, chàng đau khổ tột độ, nâng hai má phúng phính của nữ nhi lên, nghiêm túc hứa: “Bổn Bổn, kẻ xấu xa đã bị cha đánh đuổi đi rồi, cha sẽ không đi nữa, cả đời này sẽ không đi, sẽ luôn ở bên Bổn Bổn của cha…”
“Cha không lừa con chứ?” Bổn Bổn ló đầu ra khỏi vòng tay chàng, cẩn thận hỏi.
Hoàng đế nghiêm giọng nói: “Quân vô hí ngôn (*)!”
(*) Quân vô hí ngôn : quân vương không nói đùa, vua không nói chơi.
“Ngoéo tay!” Bổn Bổn kiêu ngạo đưa ngón út ra.