SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-03-24 14:47:21
Lượt xem: 68
Ngọn lửa bập bùng soi rõ khuôn mặt anh tuấn của chàng, khí chất quý phái trên người chàng dù có thế nào cũng không che giấu được, đối lập rõ ràng với bức tường đen kịt.
Phó Nhiêu khuyên một câu rồi thôi.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng lại ăn ý chuẩn bị một bữa cơm.
Ba món mặn và một món canh được bày ra trên chiếc bàn nhỏ ở gian nhà chính dãy nhà sau, mặt bàn gồ ghề méo mó, tựa như là nhặt được về.
Bùi Tấn vẫn lạnh mặt không nói gì.
Phó Nhiêu cung kính bày thức ăn cho chàng, nhoẻn miệng cười xấu hổ, lén nhìn chàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Để ngài chịu thiệt thòi rồi, ngài tạm dùng chút ít vậy.”
Bùi Tấn tự xắn tay áo lên, rửa tay, thong thả ăn cơm, thấy Phó Nhiêu đứng ở một bên không nhúc nhích, bèn cau mày: "Phó thái y luôn là kẻ to gan lớn mật, tội khi quân đã gánh mấy lần, còn sợ ăn cơm với trẫm sao?”
Phó Nhiêu bị câu nói này làm cho đau lòng, đành kiên nhẫn không đôi co với chàng, ngồi vào ăn cơm.
Bùi Tấn thấy Phó Nhiêu xanh mặt, cười thầm, vui vẻ ăn hết ba bát cơm, ăn no uống đủ, bèn ra hậu viện dạo chơi.
Phó Nhiêu dọn bát đũa xong đi ra thấy chàng mặc trường sam xanh nhạt đứng thẳng giữa bóng chiều tà, thật sự có chút phong thái không nhiễm mĩ vị nhân gian.
Đã không còn sớm nữa, chàng không định quay về khách điếm sao?
Trong nhà chỉ có một chiếc giường, Phó Nhiêu phiền muộn, không biết phải xử lý thế nào.
Lời nói của các thẩm thẩm lại văng vẳng trong đầu nàng một lần nữa, Phó Nhiêu cười khổ không thôi, nàng không đoán được chàng đang tính toán điều gì, chắc bây giờ chàng đang hận nàng, nếu nàng mặt dày bám lấy chẳng phải chàng sẽ chê cười sao?
Việc như vậy nàng không làm được.
Phó Nhiêu nhẹ nhàng bước tới sau lưng chàng, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi: “Bệ hạ, đã muộn rồi, đêm nay bệ hạ...”
Nàng chưa nói hết câu, Bùi Tấn lắc lắc áo bào, cắt ngang lời nàng: “Trước mặt dân làng thừa nhận trẫm là trượng phu của nàng, quay đầu liền muốn đuổi người? Nào có chuyện tốt như vậy, chuẩn bị nước nóng hầu hạ trẫm tắm rửa. "
Phó Nhiêu đỏ bừng mặt, ánh mắt như có lửa, rực cháy sôi trào.
Sau khi đứng lặng giây lát, nàng đành phải xoay người đi vào bếp nấu nước, đang định đổ nước vào thùng mang đến phòng tắm, lại thấy một nội giam mặc đồ người hầu vội vã chạy đến, cung kính nhận gáo nước trong tay nàng: “Bệ hạ đang nghỉ ngơi bên
trong, nương nương vào buồng trong hầu hạ, nô tỳ sẽ xách thùng nước tới.”
Phó Nhiêu lau tay vào tạp dề trước người, cởi tạp dề ra, đi vào chính viện, lại thấy trong nhà đã bày đầy rương hòm đồ dùng, có lẽ là nội thị mang đồ của Hoàng đế tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-187.html.]
Thật sự là muốn ở đây, Phó Nhiêu dở khóc dở cười.
Trên chiếc bàn nhỏ đặt một chiếc đèn cung đình ngọc bích, Hoàng đế ngồi dưới ánh đèn lật xem tấu chương. Phó Nhiêu khẽ thở dài rồi bước tới rót cho chàng một chén trà.
Một lúc sau nội giam chuẩn bị xong nước tắm, Hoàng đế vào phòng tắm rửa và thay một bộ trung y màu trắng. Chàng đi thẳng đến bên giường, tựa vào gối kê đầu, nghỉ ngơi.
Phó Nhiêu nhớ lại cảnh chàng đột nhiên ho ra máu, bước tới ngồi xổm ở bên cạnh chân giường: “Bệ hạ, ta giúp ngài bắt mạch…”
Nàng kéo ống tay áo của chàng lên, những ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cổ tay chàng, nghe mạch một lúc rồi ngẩng đầu nhìn chàng, lo lắng nói: “Ngài nằm xuống, ta sẽ châm cứu cho ngài.”
Mặt Hoàng đế không đổi sắc, liếc nhìn nàng nhưng cũng không từ chối, từ từ nằm xuống giường.
Chàng không nói lời nào, Phó Nhiêu cũng không tức giận, biết trong lòng chàng đang tức tối, lấy túi thuốc đến kê bên giá giường nhỏ, ánh mắt nhìn xuống y phục chàng, thuận miệng nói: “Bệ hạ, xin hãy cởi xiêm y ra."
Hoàng đế nghe vậy thì tức giận không chịu được, lập tức ngồi dậy, liếc nhìn nàng lạnh lùng nói: “Không phải là không màng danh tiết sao, thế nào, những nam nhân khác trong mắt nàng là người bệnh, còn trẫm trong mắt nàng là nam nhân, đã coi trẫm là nam nhân của nàng rồi, còn gì ngại ngùng nữa, chỗ nào của trẫm mà nàng chưa nhìn thấy...”
Phó Nhiêu không nghĩ rằng một câu buột miệng nói ra của mình lại khiến cho chàng lải nhải nhiều như vậy, chứng tỏ là chàng rất căm hận nàng.
Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, cắn môi, kéo dây buộc của chàng ra, lộ ra lồng n.g.ự.c cường tráng.
Sau khi tích đủ can đảm (*), nàng đ.â.m mấy mũi châm vào chỗ n.g.ự.c trái và phải của chàng.
(*) (Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm): ý nói nhân lúc hăng hái thì làm xong mọi việc.
Phó Nhiêu không nương tay, Hoàng đế đau đến nỗi đổ mồ hôi trán, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Phó Nhiêu trút được cơn tức trong lòng, thư thái thong dong quay ra ngoài uống trà, thấy tiểu nội giam hầu hạ ở cửa phòng chính, bèn hỏi.
“Bệ hạ bắt đầu ho ra m.á.u từ khi nào vậy? Sao không sai Chu thái y chữa trị cho ngài?”
Nội giám hành lễ, cười khổ mà nói: “Nương nương có điều không biết, từ lúc nghe tin nương nương qua đời, bệ hạ phun ra một ngụm m.á.u tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh, kể từ đó, suốt ba năm, mỗi khi gặp thời tiết mưa phùn gió lạnh sẽ dễ dàng ho ra máu, Chu thái y từng xem mạch, chỉ nói tâm bệnh phải dùng tâm dược trị, nô tài to gan, vẫn mong nương nương thương xót bệ hạ nhiều hơn…”
Phó Nhiêu nghe vậy, cơ thể đờ ra, ánh mắt ngây dại và mơ màng, một lúc sau vừa xấu hổ vừa tức giận, uống bừa một ngụm trà rồi lập tức quay lại phòng trong, ngẩng đầu lên, thấy chàng vẫn còn tức giận, quay khuôn mặt tuấn tú vào trong.
Phó Nhiêu chua xót trong lòng, ngồi xổm trước mặt chàng, oán trách nhìn chàng: “Bệ hạ...” Nàng dịu dàng gọi tên chàng, như trách chàng không nên làm khổ thân thể mình như vậy.
Nàng cố gắng với lấy ngón tay chàng, nhưng chàng lại hất ra, nhắm mắt, không thèm để ý.