SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:47:27
Lượt xem: 68

Ba ngày này, lúc nào nàng cũng đã chuẩn bị cho việc bị chàng bắt được.

Nàng không dám trốn, cũng không thể trốn, sợ lại chọc giận chàng thì sẽ vạn kiếp bất phục, khoa khảo của đệ đệ sắp tới, nàng không thể liên lụy đến người nhà. Ngay cả giả c.h.ế.t cũng không thể chạy khỏi lòng bàn tay chàng, nàng không cần phải dũng cảm đấu tranh nữa. Huống chi trải qua sự trưởng thành của con, tâm cảnh nàng cũng dần thay đổi.

Tuy chàng đột nhiên rời đi, nàng lại không dám lảng tránh, cách giải quyết vấn đề tốt nhất chính là mặt đối mặt trả lời.

Trừ việc nhận lỗi với chàng, nàng cũng không có gì để giải thích, nàng chính là đáng c.h.ế.t vạn lần, nàng đã lừa chàng, còn mang con chàng đi.

Nhớ chàng có chứng ho ra máu, lòng Phó Nhiêu nóng như lửa đốt, lo lắng hô to: “Bệ hạ, ngài đừng tức giận hỏng người, có gì tức giận ngài cứ đổ lên ta…”

Bùi Tấn nghe vậy bước chân đột ngột dừng lại, hai mắt bị tơ m.á.u màu đỏ tươi che kín, khô nứt, lạnh lẽo bức người.

Đưa lưng về phía nàng, từ kẽ răng truyền đến tiếng nói lạnh lùng: “Nàng đuổi theo làm gì? Không phải nàng nên ngóng trông trẫm chết, nàng sẽ không còn nỗi lo sau này sao?”

Phó Nhiêu nghiêng ngả chạy đến sau lưng chàng, còn chưa kịp hành lễ, nghe thấy lời này nàng chỉ thấy á khẩu không trả lời được, im lặng trong giây lát, nhìn bóng hình cao lớn của chàng, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ta sai rồi, xin lỗi… Ta nhận đánh nhận phạt.”

Bùi Tấn không dám nhìn nàng, chàng sợ nhìn thấy khuôn mặt mình ngày đêm thương nhớ, sẽ làm ra hành vi quá khích gì đó.

Đứa con, cha, ở biên quan đánh giặc…

Nàng giả c.h.ế.t quả nhiên là để thành thân sinh con, là vì né tránh chàng.

Bổn Bổn? Ha ha, cái tên này cũng khó nghe quá!

Lòng chàng dày vò như bò trong chảo dầu, giữa mày có một đốm lửa ngưng tụ lại, hiện giờ chàng chỉ hận không thể xoay người, nắn bóp tiểu nữ nhân này trong lòng.

Chàng lấy ý chí cực mạnh kiềm lại, nhanh chóng đi về phía trước. Phó Nhiêu khó khăn đuổi theo chàng tới khách điếm.

Khách điếm đã sớm bị ám vệ khống chế, toàn bộ trong ngoài đều là người của Hoàng đế.

Bùi Tấn bước một bước lên, phía sau Phó Nhiêu một bước chân đi vào, lại không ai cản nàng lại.

Nàng theo bước chân chàng, thở hồng hộc đi lên lầu hai.

Lướt qua những căn phòng mở, bước qua hành lang với cửa sổ chạm khắc, đi theo chàng vào thư phòng nhìn ra sông ở chỗ quẹo hướng đông.

Tiểu Kim Tử ở cửa chợt nhìn thấy Phó Nhiêu, sợ tới mức bộp một tiếng mà quỳ xuống.

“Huyện chúa...”

Sự vui mừng ngạc nhiên to lớn bao trùm hắn, hắn như không thể tin nổi, lau mặt một phen, nhìn lên chăm chú, xác nhận là Phó Nhiêu xong thì khóc lóc thảm thiết: “Huyện chúa, ngài còn sống, ngài lại còn sống, thật tốt quá…” Tiểu Kim Tử luống cuống chân tay khóc như trẻ con.

Phó Nhiêu mặt toàn sự xấu hổ gật đầu với hắn, muốn nói vài câu với hắn nhưng nghĩ đến nam nhân đang trong cơn giận dữ bên trong, bèn thẹn thùng uốn gối đi qua hắn, nhanh chóng bước vào ngạch cửa.

Tiểu Kim Tử hiểu ý, ngậm nước mắt toét miệng cười lập tức đóng cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-181.html.]

Phó Nhiêu đi vòng qua đến kệ Bác Cổ bằng gỗ hoàng hoa lê, lập tức nhìn thấy Hoàng đế đã ngồi ngay ngắn trên ghế bành.

Chỉ thấy mặt chàng như phủ sương, ánh mắt nặng nề như xoáy nước, khí lạnh quanh thân khiếp người.

Phó Nhiêu xinh đẹp như hoa, miễn cưỡng đứng ở cách đó không xa, tay xoắn khăn thêu, ngẩn ngơ nhìn mặt chàng. Sắc mặt chàng lạnh nhạt, mặt mày lạnh lùng xuất sắc, khóe mắt như kéo ra một mũi nhọn sắc bén.

Môi hồng, mắt đỏ, có thể thấy là gan phổi vượng hỏa, thật sự đã bị nàng làm cho tức điên…

Phó Nhiêu không nói rõ được mùi vị trong lòng như thế nào, chỉ có một suy nghĩ, muốn chữa khỏi thân thể cho chàng.

Nàng đi về phía trước quỳ gối xuống, rưng rức kêu: “Bệ hạ…”

“Thần phụ có tội, c.h.ế.t muôn lần cũng khó chuộc lỗi, ngài chớ vì thần phụ mà khiến bản thân bị thương, không đáng…”

Bùi Tấn nghe vậy nghiến răng cắn môi tạo thành một tia đỏ máu, ánh mắt nặng nề quét tới, giọng chua chát hỏi: “Thần phụ? Nàng là vợ ai?”

Từng chữ của chàng nặng ngàn cân, nện lên trán nàng.

Phó Nhiêu sửng sốt, mấy năm bôn ba bên ngoài, chỉ có một thân một mình nên nàng giả thành một thiếu niên, nếu dẫn theo con thì sẽ giả thành phụ nữ có chồng, nếu không như thế, chẳng lẽ khiến người ta cho rằng nàng chưa cưới đã có con sao? Lúc đó, ai cũng hỏi hôn phu của nàng đâu, nàng bèn lấy cớ phu quân ở xa hành quân đánh giặc nơi biên quan, vì vậy láng giềng ở quê xót xa cho nàng vài phần, cũng kính trọng nàng vài phần.

Nàng là vợ ai?

Lời này bảo nàng trả lời thế nào?

Nói là vợ chàng, chàng có muốn không? Chàng có nhận không?

Nàng không có mặt mũi, cũng không trông cậy chàng sẽ tha thứ cho mình, trước mắt chàng phát hiện ra chân tướng, có thể không xử tử nàng đã là may mắn lắm rồi, nàng còn có thể hi vọng xa vời sao?

Nước mắt ồ ạt rơi xuống, Phó Nhiêu chỉ cảm thấy lòng đã trải qua nhiều thăng trầm, chỉ còn lại một chút bi thương.

Nàng rưng rưng, giọng run rẩy nói từng chữ: “Ta không phải vợ ai… Ta chưa gả chồng…”

Cụp mắt xuống, nước mắt như sợi châu bị đứt, làm thế nào cũng không ngăn được.

Bùi Tấn rung động, mọi sự tức giận lập tức biến mất không còn bóng dáng, chàng bình tĩnh nhìn nàng, lòng cực kỳ vui sướng: “Nàng không gả chồng?”

Phó Nhiêu cắn môi, nhắm mắt, gò má bị nhuộm màu đỏ ửng, hình như còn hơi giống màu đỏ máu, giọng nàng nhỏ như muỗi: “Sao ta lại gả cho người khác được…”

Bùi Tấn nghe câu này xong, tay đặt trên gối run rẩy nhẹ đến mức không nhìn thấy được, thần kinh căng thẳng chậm rãi hạ xuống, còn có một chút yếu ớt và xụi lơ theo đến.

Chàng vùi người trên ghế bành, sau một lúc lâu vẫn không thốt nổi một chữ.

Ánh mắt lưu luyến trên đầu nàng, chỉ thấy nàng mặc váy sam bằng vải thô, bên hông thắt một chiếc đai lưng xanh thẳm, eo như liễu trắng, dáng người yểu điệu.

Khung xương của nàng vô cùng đẹp, bất luận là váy kiểu gì nàng cũng có thể khoe ra vóc dáng thanh mảnh của mình.

Mắt chàng dừng trên đôi tay nắm chặt giao nhau của nàng, ngón tay mảnh khảnh hơi thô ráp, có thể thấy bình thường chắc chắn phải lao động vất vả, xương tay run run, hình như vô cùng bất an, tầm mắt hướng lên, chợt quét qua bộ n.g.ự.c căng tràn của nàng, chàng nhắm mắt, bàn tay đêm đó từng sờ vào nàng không khống chế được mà hơi tê dại.

Loading...