SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:38:58
Lượt xem: 46

Có lẽ, loại chuyện tình cảm này không có nguyên do, yêu thì tức là yêu.

Phó Nhiêu lặng lẽ tránh mặt, mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống, trái tim tan vỡ.

Mưa gió bão bùng, một trận nhanh, một trận chậm, sắc trời hoàn toàn tối sầm.

Một chiếc xe ngựa khiêm tốn chậm rãi dừng ở trước miếu, một nội thị giả dạng trẻ con xuống xe, nghênh đón Bùi Tấn lên xe ngựa.

Bùi Tấn ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu cười nói: “Đến đây, tiểu huynh đệ, ta đưa ngươi trở về.”

Phó Nhiêu nào dám, ban đầu là từ chối, Bùi Tấn chỉ lên bầu trời u ám cùng cơn mưa kéo dài.

“Ngươi tuổi còn nhỏ, một mình trốn ở miếu đổ nát này gặp kẻ xấu thì làm thế nào cho phải? Yên tâm, thúc thúc không phải người xấu, ngươi lên xe là được.”

Chàng ngồi xổm ở cửa xe đưa tay về phía nàng.

Phó Nhiêu nhìn quanh một vòng, quả thật trong lòng còn sợ hãi, huống chi trong nhà có trẻ con, liền chậm chạp lên xe ngựa.

Trong xe sạch sẽ thoải mái, còn chuẩn bị một bình trà nóng, Bùi Tấn rót cho nàng một chén, Phó Nhiêu uống xong, cả người thông thái, lộ ra một nụ cười ngại ngùng với chàng.

“Đại huynh, ngài phải chú ý thân thể, ho khan kéo dài quá lâu, sẽ tổn thương sức khỏe, không phải chuyện tốt.”

Bùi Tấn cũng không phản bác, mặt mày hiền hoà nói: “Được.”

Vượt qua một đoạn đèo, tiến vào thành Thông Châu, Thông Châu tiếp giáp kinh thành, là đầu kênh đào Kinh - Hàng, là nơi tụ tập của người dân từ Nam ra Bắc, dân cư đông đúc, phồn vinh thịnh vượng.

Xe ngựa vào thành, ồn ào náo động truyền tới trước mặt. Đèn cung đình cổ kính trang trí dọc theo đường phố, gió mát phất qua, làm lay động ánh sáng rực rỡ của cả thành.

Đường phố m.ô.n.g lung mưa bụi, bóng người vẫn xuyên qua như cũ, có những ông già đội mũ tre gánh hàng, cũng có người thổi hồ lô tơ đi qua cửa, các quán buôn san sát nối tiếp nhau mở rộng cửa, tiểu nhị khôn khéo khép tay áo cười tủm tỉm hỏi: “Khách nhân, nghỉ chân một lát không?”

Phó Nhiêu suốt đường giả vờ ngủ, không dám đáp lời hắn, nàng mặc dù đã điều chỉnh giọng nói nhưng cũng không dám khinh suất, vào thành, nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài, tìm một chỗ cách nhà khá xa, lập tức cáo từ xuống xe.

Bùi Tấn rất có hảo cảm với vị thiếu niên trước mặt này, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của nàng đặc biệt hấp dẫn chàng, đợi nàng xuống xe rồi vén rèm vẫy tay với nàng:

“Tiểu huynh đệ, ta và ngươi có duyên, nếu sau này gặp khó khăn, hãy đến Tứ Phương Các ở ngõ Cửu Như thành Bắc cầu cứu, sẽ có người giúp ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-178.html.]

Phó Nhiêu nói cám ơn, đưa mắt nhìn chàng đi xa rồi mới tìm xe ngựa, thuê một chiếc xe ngựa hồi phủ.

Sư phụ nàng vào Nam ra Bắc, không có chỗ ở cố định, sư mẫu lại mở một y quán ở Thông Châu, năm xưa sư mẫu sảy thai, từ đó về sau không thể mang thai nữa, sau đó hai vợ chồng đã nhận nuôi Trần Hành, Trần Hành không chịu kế nghiệp mà đi con đường làm quan, tính tình Trần Nhất Sơn cao ngạo, cắt đứt quan hệ với hắn.

Phó Nhiêu mang theo hài tử cùng Trần Nhất Sơn trở lại Thông Châu, dự định ở chỗ này lâu dài, Thông Châu cách kinh thành không xa, nàng rảnh rỗi có thể trở về thăm mẫu thân cùng đệ đệ, nếu thật sự bị phát hiện tung tích, xuôi dòng xuống dưới, có thể trở về Thanh Châu, hoặc đi Dương Châu, đều cực kỳ thuận lợi, vì vậy nàng mua lại một gian viện ở trong một con hẻm gần đó, cách y quan của Trần Nhất Sơn chỉ vài căn nhà, thường thường có thể chăm sóc lẫn nhau.

Phó Nhiêu ở ngõ Mi Sơn, được xây dựng dựa theo núi Mi, trong ngoài có chín khúc ba lộng, phần lớn là dân chúng bản địa ở, giản dị nhiệt tình, sư mẫu Tào thị ở chỗ này hơn hai mươi năm, bà là người khẳng khái, luôn cứu người, ở chỗ này có tiếng lương thiện, ai cũng đều phải nể mặt bà.

Trước cửa ngõ nhỏ có một đền thờ rất cao, đền thờ có vết tích của năm tháng, bụi sơn tróc ra, lâu năm không tu sửa, hai bên đều có một cây hòe lớn, phong thủy vô cùng tốt, địa linh nhân kiệt, từ bên ngoài đền thờ đi về phía Nam chừng trăm bước có một con sông nhỏ, tên là sông Mi Sơn, gần sông Mi Sơn có rất nhiều quán rượu và quán trà, ngày thường thâu đêm suốt sáng, cực kỳ náo nhiệt.

Vùng này xem như khu thành cũ của thành Thông Châu, năm xưa cực kỳ phồn thịnh, sau khi kênh đào khơi thông, dân chúng đều dọn đến gần kênh đào sống tạp cư, những thành cũ dựa vào núi này dần dần suy tàn.

Mưa đột nhiên dừng lại, Phó Nhiêu xuống xe ngựa bên cạnh đền thờ, nhét bạc cho phu xe, lưng đeo hành lý đi vào trong, trong lòng cân nhắc, ngày mai có nên mang theo Bổn Bổn đến nhà dì họ ở Tân Khẩu một thời gian hay không, đợi chàng rời đi rồi trở về, nhưng khi nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của chàng, trong lòng Phó Nhiêu vô cùng phức tạp.

Gạch lát đá xanh được nước mưa rửa sạch bóng loáng, dưới chân hơi trơn, nàng dọc theo sườn núi nhỏ cẩn thận leo lên, chợt, ngã rẽ phía trên vọt tới một đám người, vị mặc áo lụa màu nâu đi đầu, búi tóc kiểu của phụ nữ, hơn bốn mươi tuổi, mặt đầy nước mắt, nghiêng ngả lảo đảo.

Phó Nhiêu chăm chú nhìn, nhận ra người tới, kinh ngạc nói:

“Thím Lưu, đã trễ thế này sao thím lại ở đây?” Lại nhìn lướt qua mười mấy hàng xóm phía sau, thấy mặt ai cũng sợ hãi, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thím Lưu là hàng xóm của Phó Nhiêu, bà có một nữ nhi như hoa như ngọc, tên là Lưu Vân, Lưu Vân cùng Bổn Bổn cực kỳ hợp ý, kĩ năng thêu thùa điêu luyện. Nửa năm qua, xiêm y giày tất mà Bổn Bổn mặc đều xuất phát từ tay Lưu Vân, Phó Nhiêu đã sớm coi nàng là muội muội.

Thím Lưu nhìn thấy là Phó Nhiêu, nước mắt nhất thời chảy ra, vội vàng đón lấy, túm lấy cổ tay Phó Nhiêu, sợ hãi nói: “Mẹ Bổn Bổn, làm sao bây giờ, Lưu Vân bị hai tên lưu manh ngõ Thất Khúc nhìn trúng, hai tên lưu manh muốn nạp nàng làm thiếp, Lưu Vân không chịu, hai tên lưu manh trói Lưu Vân lại đặt ở trên một chiếc thuyền, nói hoặc là c.h.ế.t đuối, hoặc là gả cho hắn, ta cũng vừa mới nghe được, hiện tại gọi mấy vị thúc bá của con bé cùng đi xem…”

Phó Nhiêu nghe vậy sắc mặt trầm xuống, gắt gao đỡ lấy bà: “Ta cũng đi cùng.”

Đoàn người thuận sườn núi mà xuống, đi tới bờ sông Mi Sơn, nương theo ánh đèn bến đò, nhìn thấy giữa sông có một chiếc thuyền nhỏ bay lượn, thuyền nhỏ dựng thẳng một cọc gỗ, trên cọc gỗ buộc một cô nương mặc quần áo hoa nhỏ, chính là Lưu Vân.

Cách đó không xa mấy vị thiếu niên đang ngồi trên ghế bành, tốp năm tốp ba ngồi ở trong rào chắn bến đò, một đám sắc mặt kiêu căng, cợt nhả, tràn đầy khiêu khích và tự đắc.

Chính giữa là cái tên bụng phệ kia, mặt mày béo múp, dưới lông mày thô khảm một đôi mắt đậu, hai má điểm xuyết thịt nặng trịch, khiến người ta cảm thấy kinh tởm.

“Thím Lưu, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mau khuyên con gái bà đồng ý, đi theo lão tử, ta sẽ cho nó ăn ngon mặc đẹp.”

Thím Lưu đỡ thắt lưng: “Ta sao, lão nương cho dù c.h.ế.t cũng sẽ không đồng ý với đồ súc sinh ngươi!”

Phó Nhiêu dọn đến nửa năm cũng biết hai tên lưu manh này là bá chủ phố phường, bên người có mấy tay chân, có chút khó chơi.

Không bao lâu sau, thím Lưu cùng mấy vị thúc bá Lưu gia đánh nhau với hai tên lưu manh.

Loading...