SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:31:13
Lượt xem: 52
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng động, Phó Nhiêu hoảng sợ vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mưa bụi m.ô.n.g lung có một nam tử áo xanh cao ráo tuấn tú cầm ô giấy dầu vào miếu tránh mưa, khuôn mặt chàng bình thường nhưng lại có khí chất cực kỳ xuất chúng.
Chàng đứng ở cửa, đem ô giấy dầu đặt sang một bên, chậm rãi giũ nước mưa trên áo bào và lưng rồi ngước mắt nhìn màn mưa đầy trời.
Thân ảnh đứng sừng sững như núi, phong thái vô cùng độc lập.
Chẳng biết tại sao, Phó Nhiêu cứ nhìn chàng như vậy, nhìn đến ngây người.
Người đàn ông này rõ ràng nàng chưa từng gặp qua, nhưng trên người chàng không hiểu sao có chút đặc tính hấp dẫn nàng, trong khoảnh khắc chàng xoay người, Phó Nhiêu rùng mình lập tức tránh đi tầm mắt của chàng.
Đối phương cũng đúng lúc phát hiện ra nàng, hơi sửng sốt rồi chợt bước nhanh vào, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành:
“Tiểu huynh đệ cũng đang tránh mưa sao?” Chàng thuận miệng chào hỏi, nhìn xung quanh một lần, thấy củi khô đã được Phó Nhiêu nhặt xong, hơi khép tay áo cười nói: “Hay là chúng ta cùng làm?”
Phó Nhiêu mấy năm nay ra ngoài đều mặc trang phục nam nhân, cũng nhờ sư phụ giúp đỡ thay đổi dung mạo, dáng người của nàng so với nam nhân mà nói thì có phần gầy gò hơn, cùng với khuôn mặt thanh tú kia, thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám
tuổi nên có thể gọi một câu “Tiểu huynh đệ”.
Phó Nhiêu ôn hòa gật đầu: “Không có việc gì, ngài ngồi trước đi, để ta châm lửa.”
Tuy là không hiểu nam nhân này vì sao lại lạc đường, nhưng nhìn cử chỉ thanh quý, chắc chắn là được người khác hầu hạ quen rồi nên Phó Nhiêu không dám để chàng làm.
Bùi Tấn cũng không miễn cưỡng, lấy từ ống tay áo ra một miếng vải nhung, trải trên mặt đất, ung dung ngồi xuống, thấy Phó Nhiêu nhóm lửa cực kỳ thuần thục, không khỏi đánh giá nàng thêm vài lần, ánh mắt nghiêm nghị: “Tiểu huynh đệ là người ở đâu?”
Phó Nhiêu dựng đống lửa lên, ngọn lửa cháy lên nho nhỏ, thuận miệng trả lời: “Ta ở gần đây, nghe nói thuyền rồng xảy ra chuyện, liền đưa lương thực dư trong nhà đến lều, không ngờ trên đường gặp mưa to nên phải nán lại đây.”
Phó Nhiêu không bao giờ tiết lộ việc hành nghề y của mình trừ khi thật cần thiết.
Bùi Tấn nghe vậy thần sắc sáng ngời: “Tiểu huynh đệ rất có lòng tế thế.”
Phó Nhiêu đốt xong đống lửa, đang muốn ngồi xuống thì đã thấy Bùi Tấn ngồi lên đống cỏ nàng đã trải sẵn.
Bùi Tấn theo tầm mắt nàng nhìn thoáng qua dưới thân mình, ngượng ngùng cười: “Cùng ngồi đi, dưới đất lạnh.”
Phó Nhiêu không nhúc nhích, nàng sẽ không dựa sát vào một người đàn ông như vậy nên lại tìm chút cỏ dại trải cho mình một chỗ, chỉ là cỏ khô không nhiều lắm, ít nhiều có chút ẩm ướt, nàng miễn cưỡng ngồi xuống, đặt vạt áo ở phía trước mà hong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-175.html.]
Bùi Tấn thấy thế, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu huynh đệ, thúc thúc không phải người xấu, ngươi lại đây ngồi đi.”
Phó Nhiêu nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Không cần.” Trong lòng đối với việc chàng ngồi không mà hưởng lợi thật sự không vui.
Bùi Tấn nhận ra, xấu hổ đứng dậy, chỉ vào vị trí đã trải vải nhung: “Nào, ta đổi vị trí với ngươi.”
Phó Nhiêu không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, hé miệng nói: “Không cần.” Nàng lấy lương khô trong túi ra, cắn từng miếng nhỏ, cũng không để ý tới Bùi Tấn.
Động tác của nàng có chút quen thuộc.
Ánh sáng chiếu vào ánh mắt của nàng, ngọn lửa dâng trào, không hiểu sao lại gợi ra một chút ký ức trong lòng chàng.
Chàng thở dài, ngồi xổm người xuống, đem cỏ khô phía dưới lớp vải nhung xê về phía bên người nàng, thấp giọng khẽ cười nói:
“Thúc thúc định là cùng ngươi ngồi, ngoan, ngồi lên, ngươi tuổi còn nhỏ, đừng làm tổn thương thân thể...”
Lời còn chưa dứt, một trận gió lạnh thổi vào, cổ họng chàng lạnh lẽo, bỗng nhiên ho khan kịch liệt.
“Khụ khụ khụ...” Chàng che miệng, khom người, ho đến thở không ra hơi, cuối cùng ngồi xuống đất.
Phó Nhiêu thấy chàng khó thở vội vàng nghiêng người giúp chàng vỗ lưng điểm huyệt, chàng nhất thời không để ý, ngửa người về phía sau đụng phải Phó Nhiêu, Phó Nhiêu cứ như vậy ngã xuống bên cạnh chàng khiến hai người ngồi cùng vào một chỗ.
Phó Nhiêu đang muốn lui người ra lại thấy khóe môi chàng tràn ra một chút máu, sắc mặt liền trầm xuống:
“Thúc thúc có bệnh cũ không? Hay là bị thương?”
Sắc mặt chàng rất kỳ quái, chàng ho nhiều như vậy mặt nhất định đã đỏ bừng, nhưng trên mặt lại nhìn không ra chút dị sắc nào.
Bùi Tấn nghe vậy ánh mắt dừng lại, chợt lấy từ n.g.ự.c ra một chiếc khăn tuyết, lau khóe miệng, khàn giọng nói: “Bệnh cũ năm xưa, cũng không có gì đáng ngại...”
Ho ra m.á.u rồi, sao lại không có gì đáng ngại?
Phó Nhiêu theo bản năng muốn giúp chàng bắt mạch, tay đã vươn ra, ánh mắt dừng ở chiếc khăn tuyết kia, ánh mắt bỗng nhiên chấn động, dòng nhiệt trong huyết mạch đột nhiên dâng đến chóp lông mày.
Một nỗi sợ cực hạn dâng lên trong lồng ngực, thân thể nàng đột ngột ngã xuống, nằm trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm cái khăn tuyết kia, rất lâu mới tìm được thanh âm của mình: “Đại huynh, cái khăn này hoa văn cực kỳ đẹp, ngài mua ở đâu?”
Bùi Tấn chậm rãi cụp mắt, nhìn về phía chiếc khăn thêu trong tay, tất cả đều trắng như tuyết, chỉ có góc dưới bên phải thêu mấy đóa hoa mai, cánh hoa màu hồng phấn dính chút máu, kiều diễm tươi đẹp, sợi hoa dài nhỏ, trông rất sống động, khuôn mặt chàng hiện lên một chút nhu tình, nhưng vẫn uy nghi như trước.
“Là thê tử đã mất tặng.”