SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:31:11
Lượt xem: 33
Người phụ trách đốc chế thuyền rồng là người giám sát xây dựng Công bộ, Lỗ Chi Dự được xưng là Lỗ Ban đương thời. Cách mùng năm tháng năm chỉ còn lại có hai mươi ngày, hắn ta vô cùng gấp gáp sai bảo thợ thủ công ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm việc, nhưng sự cố lại xảy ra vào lúc này.
Đêm mùng bốn tháng tư, trời đổ mưa to, thuyền rồng đã làm xong một nửa, nhưng sống tàu lại đột nhiên gãy lìa, làm cho thân tàu nứt rạn, hơn trăm thợ thủ công rơi xuống nước làm c.h.ế.t bốn người, người bị thương nhiều vô số kể, vụ án này làm khiếp sợ cả triều đình và dân chúng, triều đình lập tức phái Hình bộ Thị lang Lư Khứ Bệnh cùng Thiêm đô Ngự sử viện Đốc Sát Tạ Tương tới Thông Châu điều tra án.
Tống Minh Nguyệt đương nhiệm đốc phủ Thông Châu ngay lập tức triệu tập y sĩ đến hiện trường cứu người.
Phía đông bờ sông Thông Châu, dưới một sườn dốc cao có mấy căn lều trại cực lớn, trong lều chật kín người, những tiếng kêu đau đớn vang lên, y quan và dược quan đi qua đi lại tuy là vội vàng nhưng vẫn ngay ngắn có trật tự.
Đầu giờ trưa ở dưới viên môn cách đó không xa, một thiếu niên thanh tú ước chừng mười bảy mười tám tuổi dẫn một chiếc xe la dừng ở cửa, nàng lưng đeo một túi thuốc, mặc một thân áo vải đã cũ, giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, đi tới trước bàn làm việc của bộ phận y tế, chỉ vào xe la đậu cách đó không xa nói:
“Đại nhân, ta nghe nói nơi này xảy ra sự cố, thương vong khá nghiêm trọng, ta lo dược liệu không đủ nên gửi chút thuốc cầm m.á.u tới, kính xin ngài nhận lấy.”
Vị tiểu lại kia nghe vậy không kìm được vui mừng, vội vàng buông bút mực xuống, đánh giá người vừa tới. Người thiếu niên trước mặt ăn mặc cực kỳ giản dị, mặt mày thanh tú, sắc mặt vui vẻ.
“Trước mắt đúng là đang thiếu những thứ này, đây thực sự là một sự trợ giúp kịp thời. Nào, ngươi giúp ta dỡ dược liệu xuống rồi đăng ký vào danh sách, sau này ta sẽ tâu với triều đình ban thưởng cho ngươi.”
“Không cần làm vậy...” Phó Nhiêu từ chối cười cười, theo hắn nâng mấy rương dược liệu xuống rồi dặn dò bảo quản sử dụng như thế nào, tiểu lại nghe vậy liền biết nàng là người trong nghề, nghiêm túc đánh giá nàng một chút rồi cười híp mắt hỏi: “Nhìn tiểu công tử có vẻ khá thông thạo y thuật, hiện tại y viện chúng ta thiếu người, hay là tiểu công tử giúp chúng ta một chút?”
Phó Nhiêu quay đầu nhìn về phía lều trại đang mở rộng, trời tháng tư cực kỳ oi bức, đủ loại người bị thương nằm trên những chiếc giường bệnh được sắp xếp ngay ngắn, tiếng ai oán khắp nơi, dường như là làm không hết việc.
“Trong nhà ta còn có già trẻ phải chăm sóc, ta chỉ có thể giúp một chút việc nhỏ, buổi tối vẫn phải quay về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-174.html.]
Nàng lưng đeo túi thuốc bước vào lều, nhìn chỗ nào thiếu người thì đi vào chỗ đó, hai canh giờ trôi qua mà không nghỉ ngơi một khắc khiến cả người mồ hôi đầm đìa.
Mắt thấy sắc trời sắp tối, hình như trời sắp mưa, nàng lưng đeo túi thuốc cáo từ, đang bước ra mấy bước, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc:
“Người bị thương chữa trị thế nào rồi? Y dược có đủ không? Còn cần điều người từ trong thành tới không?”
Phó Nhiêu dừng bước, xê bước chân xoay người, chỉ thấy thân hình người tới tuấn tú cao ngất, mặc áo bào màu đỏ thẫm, khuôn mặt trong như ngọc, lông mày hơi có chút kinh hãi, không ai khác chính là đương kim Thiêm đô Ngự sử Tạ Tương.
Cách hơn ba năm gặp lại cố nhân, Phó Nhiêu gần như bật khóc, bước chân như bị đóng đinh ở cửa lều, làm thế nào cũng không nhúc nhích được, nàng mặc dù không ở kinh thành nhưng vẫn có thể dùng nhiều cách gửi thư cho Phó Khôn, thư của Phó Khôn nói cho nàng biết, Tạ Tương đối xử với cậu vô cùng tốt, ngày lễ ngày tết luôn có xe lớn lễ nghi mang tới Phó gia.
Sau lưng Tạ Tương có một đống quan viên đi theo, đi đầu chính là Tống Minh Nguyệt, đoàn người nhìn thẳng về phía lều trại mà đi tới.
Tạ Tương căn bản không liếc về phía Phó Nhiêu, chỉ là khi rảo bước tiến đến lều trại, một bóng dáng quen thuộc làm rung chuyển tầm nhìn của y, y lập tức dừng bước, nhìn về hướng đó, chỉ thấy một thiếu niên yếu đuối lưng đeo hành lý, dần dần đi xa.
Phó Nhiêu trên đường gặp mưa to như trút nước, rơi vào đường cùng nên tìm một sơn miếu cũ nát để trú lại, nơi này cách thành không tính là gần, không thể cứ cố mà quay về được, tối nay e là phải ngủ lại ở đây.
May mà Bổn Bổn có sư phụ và sư mẫu chăm sóc nên nàng cũng không lo lắng.
Phó Nhiêu cởi áo tơi che mưa xuống, đặt ở góc, sơn miếu có hai gian, bên ngoài có một nhà chính mở rộng, bên trong có một cái miếu nhỏ, chính giữa khắc một võ tướng oai nghiêm, tay cầm một cuộn giấy, chân giữ giáo, tuy là lớp sơn bên ngoài bị tróc ra nhưng hình dáng lại rất thật.
Thì ra là một cái miếu Quan Công.
Phó Nhiêu tìm một nơi sạch sẽ, buông hành lý xuống rồi nhặt củi khô xung quanh túm lại một chỗ, dự định nhóm lửa hong khô vạt áo ướt sũng. Nàng mang theo túi nước và lương khô bên người nên ở đây một đêm cũng không sao.