SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:00:14
Lượt xem: 67

Thân hình cứng đờ của Tưởng Nam Sinh hơi khựng lại, bất chợt hai hàng nước mắt tuôn rơi, phịch một tiếng quỳ xuống, lúc trước định biện hộ đôi câu thay Hoàng hậu, nhưng có thể biện hộ được gì đây, ông thân là Đường quan Đại lý tự, gánh vác trách nhiệm bình phục oan sai trên khắp thiên hạ, dẹp loạn phản chính, chỉ còn cách khuất phục trước sự thật.

Ông nặng nề dập đầu mấy cái, tiếng kêu ùng ùng thanh thúy, lần sau mạnh hơn lần trước cùng với tiếng khóc nức nở của ông vang vọng khắp cung điện rộng lớn, nghe sao mà đau lòng, chẳng mấy chốc, trán đã đầy máu.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, nhắm mắt, mở miệng.

“Truyền chỉ, Hoàng hậu Kiều thị thất đức, tàn hại hoàng tự cung phi khiến hơn trăm cung nhân c.h.ế.t oan, hạ chiếu phế hậu, giáng xuống làm thứ dân rồi đày vào lãnh cung.”

Chàng đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng hậu, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như ngàn quân tới gần đôi mắt khô khốc của nàng ta.

“Trẫm sẽ không g.i.ế.c ngươi, g.i.ế.c ngươi quá dễ dàng cho ngươi, trẫm không cho thái y chăm sóc ngươi, để ngươi nếm trải đau đớn cay đắng thì mới giải tỏa được mối hận trong lòng trẫm.”

Sau khi Hoàng Thái hậu tự vẫn, hầu như ngày nào Hoàng hậu cũng quỳ trước cung chàng khóc lóc kể lể, ám chỉ những chuyện đó đều do cô cô của mình làm, còn mình thì trong sạch. Lúc đó, Hoàng hậu mất con, đau đớn vô cùng, là một người cha, chàng cũng rất đau lòng nên đã tin Hoàng hậu.

Suốt bao năm qua, thỉnh thoảng chàng cũng nghi ngờ, nhưng chỉ là nghi ngờ mà thôi, không có chứng cứ, Hoàng hậu vẫn giữ đúng lễ nghĩa, giả vờ nhu mì hiền dịu, vua cũng không thể phế hậu vô cớ.

Cho đến gần đây, chàng phát hiện ra một số hành động của Hoàng hậu, dần dần phơi bày chân tướng của nàng ta.

Hoàng hậu nghe vậy, mặt mày đau khổ co giật, nơi đáy mắt cằn cỗi mãi lâu mới ứa ra một giọt nước mắt, rồi nàng ta cười gằn vài tiếng, tiếp theo như một chiếc lá khô rơi xuống đất.

Tôn Chiêu ra lệnh cho bốn nội giam dẫn Hoàng hậu đến lãnh cung rồi đích thân đến cung Khôn Ninh đóng cửa, thu hồi phượng ấn Hoàng hậu.

Bốn gã nội giam kéo Hoàng hậu ra khỏi Trân Châu các, khi xuống tới bậc thang thì đụng phải Thẩm Dữu đang tới đón Thái Hoàng Thái Hậu.

Thẩm Dữu đưa mắt nhìn Hoàng hậu, rõ ràng là kinh ngạc, sắc mặt Hoàng hậu hốc hác, như thể già đi mười mấy tuổi, nếu không phải là trang phục và trang sức của Hoàng hậu, thì Thẩm Dữu cũng không nhận ra nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-160.html.]

Hoàng hậu cũng liếc nhìn Thẩm Dữu, đôi mắt của nàng ta đột nhiên xoay chuyển, ngay lập tức lóe sáng, lại nhỏ tiếng bật cười. Khi đi ngang qua Thẩm Dữu, nàng ta nghiến răng nói một câu.

"Ngươi cũng chỉ là làm áo cưới cho người ta!"

Thẩm Dữu nghe vậy nhíu mày, suy nghĩ một lúc nhưng không hiểu, lúc quay trở lại nhìn Hoàng hậu, nàng ta đã bị nội thị lôi đi xa rồi.

Đêm đó, Hoàng đế đi thăm đại hoàng tử Bùi Trừng, ôn tồn trấn an một hồi, sai đại hoàng tử ngày mai đến hoàng lăng tế bái Trần phi, đồng thời cho chùa Đại Báo Ân làm lễ cầu siêu trong bảy ngày, siêu độ cho vong linh Trần phi.

Phó Nhiêu đeo túi thuốc, xuyên qua một lâm viên, chậm rãi bước ra khỏi hậu cung, sắc mặt nàng ngẩn ngơ, hai chân như đổ chì, mỗi bước đi vô cùng khó khăn.

Khi rời khỏi Trân Châu các, dường như Hoàng đế có ý giữ nàng lại, nàng giả vờ ngây ngốc ngó lơ.

Chu Hành Xuân đi trước nàng, quay đầu lại nhìn nàng, trong đầu trăm mối ngổn ngang, âm thầm thở dài.

Thấy Phó Nhiêu dựa vào bức tường hoàng cung thông từ Thái Y viện, thân gầy yếu như cánh ve, lão đau lòng cực độ, đồng thời cũng hơi bực bội, bước tới trước mặt nàng, nhỏ giọng quát.

“Ngươi lại miên man suy nghĩ chuyện gì?”

Phó Nhiêu kinh ngạc, ngơ ngác nhìn lão, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay đột nhiên lăn ra khỏi hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Chu Thái Y, ngài có thể giúp ta không?"

Nàng còn chưa dứt lời, Chu Hành Xuân vội liếc nhìn xung quanh, nhíu mày quát: “Hồ đồ!”

Lão hít một hơi thật sâu, sắc mặt căng thẳng, từng chữ khuyên nàng: “Bệ hạ đối xử với ngươi đã quá ưu ái rồi, ngươi đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của bậc đế vương. Ta theo bệ hạ nhiều năm, ngài hùng tài đại lược, tuyệt đối không thể để ngươi làm bậy!”

Lão nhìn thấy Phó Nhiêu lộ ra vẻ cay đắng, lại lo lắng an ủi:

“Ngươi không phải là Trần phi năm xưa, ngươi sở hữu tuyệt kỹ, không ai có thể hại ngươi, bệ hạ cũng không phải là bệ hạ lúc trước, khi đó ngài mới lên ngôi, loạn trong giặc ngoài, hậu cung bị Hoàng Thái hậu khống chế, ngài không dành ra thời gian được. Bây giờ, người đã ngồi vững trên hoàng vị hơn mười năm, huống chi cả hậu cung đều bị ngài nắm chắc trong tay, dù cho khắp thiên hạ cũng không còn ai dám nảy sinh lòng xấu, ngươi gặp được ngài bây giờ là phúc khí của ngươi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, đừng tự hại mình rồi liên lụy đến người nhà.”

Loading...