SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:00:11
Lượt xem: 74

Trăng lưỡi liềm đã lặng lẽ ẩn đi, bầu trời đêm đen kịt như mực. Tiếng chuỳ đánh vào giờ Tý vang lên, từng tiếng từng tiếng đập vào lòng mọi người.

Lúc này Hoàng hậu, sắc mặt héo úa, sức lực trên người như bị rút cạn, không còn chút đoan trang nào như ngày trước, nàng ta ngồi phịch xuống đất, dựa vào chiếc ghế bành, chỉ biết thì thào lẩm bẩm.

“Ta không phục, không có chứng cứ, ta không phục…”

Thái Hoàng Thái Hậu đã lớn tuổi, bị tiếng la hét làm cho đau đầu, lập tức quát lớn một tiếng: “Đại thần nội các ở đây, Tam pháp ty đều có mặt, mọi người nhìn thấy chính miệng ngươi thừa nhận, làm sao để ngươi đổi ý được?”

Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt thất vọng, buồn bã nói: “Bây giờ ngươi giãy giụa có ích lợi gì? Dù sao cũng đã làm Hoàng hậu mười năm, không thể nhận lỗi một cách đàng hoàng sao?”

Ánh mắt Hoàng hậu hoảng loạn, nàng ta mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ im lặng mím chặt đôi môi tái nhợt, âm thầm rơi lệ.

Cuối cùng Chu Hành Xuân cũng tìm thấy dấu vết của một loại cỏ ô thanh dưới bình phong, nó được thêu vào một số lá cây, nằm rải rác ở khắp nơi, chỉ là loại cỏ ô thanh này cuối cùng không phải là sợi chỉ thêu, trải qua mười năm, nó đã héo rũ thành tro, Chu Hành Xuân cố gắng tìm kiếm một số dấu vết, cho bột đó vào một chiếc hộp thủy tinh nhỏ, trình lên cho Hoàng đế xem.

“Bệ hạ, lão thần đã thử, đúng là độc ô thanh, khớp với loại độc trên người đại điện hạ.

Hoàng đế nhắm mắt, nặng nề hít sâu mấy hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hoàng hậu.

“Ngươi còn lời gì để nói?”

Hoàng hậu như không nghe thấy gì, khuôn mặt đờ đẫn, hốc mắt chứa nước mắt, sắp rơi đến nơi, duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Phó Nhiêu đột nhiên nhớ tới quyển y thư mới kiếm được gần đây, lập tức tiến lên thì thầm với Chu Hành Xuân một lát, hai vị thái y nhỏ giọng bàn luận một hồi, Chu Hành Xuân yêu cầu lấy m.á.u ở đầu ngón tay của Hoàng hậu, giao cho Phó Nhiêu thẩm tra.

Hoàng đế đồng ý, Tôn Chiêu giữ chặt cổ tay của Hoàng hậu, Phó Nhiêu đích thân quỳ xuống lấy máu, nửa chừng Hoàng hậu lộ vẻ dữ tợn giãy giụa, “Thả ta ra, bây giờ ta vẫn chưa bị phế, một hoạn quan như ngươi không có tư cách chạm vào ta.”

Tôn Chiêu thờ ơ, chỉ bắt lấy cổ tay nàng ta, giơ những ngón tay lạnh lẽo đó về phía Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu lẳng lặng liếc Hoàng hậu một cái, nghiêm giọng nói: "Nương nương, không phải người muốn chứng cứ sao? Ta và Chu thái y sẽ cho người."

Phó Nhiêu dứt khoát lấy hai giọt m.á.u ở đầu ngón tay nàng ta, nhỏ vào một dụng cụ đựng nhỏ, tìm một cái bàn nhỏ ngồi xuống, lấy châm ra khỏi túi thuốc, rồi sai tiểu hoàng môn đốt đèn sáng, bắt đầu kiểm tra thực hư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-159.html.]

Chu Hành Xuân ra lệnh cho dược đồng: “Đến dược phòng lấy ba tiền Oải Hương, ba tiền Phúc Hoa, hai tiền Trạch Lan, nấu thành nước, nhanh chóng mang tới đây."

Dược đồng ghi nhớ, nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh và Hình bộ Thượng thư Hà Chí Lập đều tụ tập ở bên cạnh Phó Nhiêu quan sát, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại vắng lặng đến đáng sợ. Những người trong cung ai nấy đều nín thở không dám nói một lời, ngay cả các phi tần thấp kém hơn cũng phải run rẩy sợ hãi hoặc âm thầm rơi lệ, đều bị vụ án từ mười năm trước dọa cho phát sợ.

Hoàng hậu ngồi trên mặt đất, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Phó Nhiêu, dần dần trước mắt nàng ta xuất hiện vô số hình ảnh chồng chéo, khiến nàng ta như rơi vào ảo giác.

Khoảng một khắc sau, dược đồng vội vàng nấu một ít nước thuốc đem tới, Phó Nhiêu lấy một giọt nước thuốc trộn với một ít m.á.u đen trên đầu ngón tay của Hoàng hậu, một lúc sau, điều kỳ diệu đã xảy ra, m.á.u đen đó bị nước thuốc nhuộm dần thành màu đỏ tươi.

Hình bộ Thượng thư kinh ngạc chỉ vào vết m.á.u nhỏ đó rồi hỏi Phó Nhiêu: “Như vậy chứng minh điều gì?”

Phó Nhiêu thở dài một hơi, gật đầu nói: “Điều này chứng minh Hoàng hậu cũng bị trúng độc cỏ ô thanh.”

Phó Nhiêu chống tay vào bàn nhỏ, chậm rãi đứng dậy, ngoảnh đầu, nhìn về phía Hoàng hậu đang kinh ngạc, chậm rãi nói: “Ta đoán năm đó nương nương đích thân lấy cỏ ô thanh này, lén đưa cho lão tú nương này, khi đó nương nương mới sảy thai không lâu, thân thể cực kỳ suy nhược, độc tố của cỏ ô thanh thấm vào cơ thể người, khiến bệnh thiếu m.á.u của người càng nghiêm trọng, triền miên không ngừng. Chỉ là người rất yếu, mạch tượng không rõ ràng, bị triệu chứng mất m.á.u che giấu, cho nên ngày thường chỉ dựa vào mạch tượng cũng không thể biết được, mà bản thân người cũng không hề hay biết gì.”

Chu Hành Xuân đứng bên cạnh nói thêm: “Cỏ ô thanh gần giống như xạ hương, thậm chí còn khó trị hơn, nếu khỏe mạnh thì ngửi không sao, nhưng hễ nữ nhân có thai hay vừa mới sảy thai, sinh nở, gặp phải loại độc này thì khó mà sống nổi, năm xưa lão thần mất nửa năm trời bận rộn cứu chữa đại hoàng tử, lơ là không để ý đến độc tính của loại thuốc này, về sau xem mạch cho nương nương nhiều lần, đều không tra ra được manh mối, chỉ cho rằng không liên quan đến nương nương, không ngờ hôm nay chân tướng đã sáng tỏ, nương nương tự chuốc lấy hậu quả, cũng coi như là báo ứng.”

Hoàng hậu đột ngột mở to mắt, đục ngầu và dữ tợn như con quỷ dữ vậy, nàng ta đột ngột bóp cổ mình, khó khăn thốt ra vài tiếng "A", như tiếng vải lụa bị xé rách, muốn nói điều gì đó nhưng mãi không thành tiếng. Chốc lát, mặt nàng ta đỏ bừng, biểu cảm méo mó đáng sợ, giãy giụa một hồi, hơi thở bị dồn lại ở cổ họng, hai mắt trợn lên, bất tỉnh tại chỗ.

Cơn gió lạnh thổi qua, ngọn nến tối đi một lúc, đại điện c.h.ế.t lặng, chỉ còn tiếng gió thổi phần phật, mạng nhện giăng đầy.

Sắc mặt Hoàng đế nặng nề nhìn cảnh này, im lặng một lát, lớn tiếng nói: “Tả đô Ngự sử Trình Khang, Hình bộ Thượng thư Hà Chí Lập, hai người có ý kiến gì không?”

Trình Khang nghiêm nghị, tiến ra khỏi hàng: “Lão thần không có ý kiến gì.”

Hạ Chí Lập tiếp tục chắp tay: “Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, chính thân Hoàng hậu nương nương thừa nhận, thần cũng không có ý kiến gì."

Cuối cùng Hoàng đế nheo mắt nhìn về phía Tưởng Nam Sinh:

“Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh, có điều gì muốn nói không?"

Loading...