SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-03-24 07:50:22
Lượt xem: 80
Sắc mặt Hoàng hậu đột ngột thay đổi, ngón tay bấu chặt vào tay áo, môi tím tái, nàng ta lẩm bẩm: “Năm đó... năm đó không may sảy thai… ảnh hưởng cơ thể...”
Một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, nàng ta bất chợt xúc động, ôm chặt ngực, thân thể run rẩy, không thể nói nên lời.
Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh phụng chiếu chạy tới thì thấy dáng vẻ của Hoàng hậu lúc này, lập tức vội vã tiến lên đón, vội la lên.
“Hoàng hậu nương nương…”
Bỗng dưng ông lại dừng bước, dời mắt nhìn về phía Hoàng đế vẻ mặt lạnh lùng, quỳ xuống bái lạy: “Bệ hạ...”
Ông đang định cất lời thì bị Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm kéo lại, ra hiệu cho ông im lặng.
Tưởng Nam Sinh đau lòng nhìn Hoàng hậu, đau đớn nhắm mắt lại.
Chốc lát sau, Hoàng hậu mới từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên tia m.á.u đáng sợ: “Ta vốn nên có đích tử… ta vốn nên có…”
Bà lão im lặng một lúc, gật đầu và nghẹn ngào nói, “Đúng vậy, lẽ ra người sẽ có hài tử, nhưng cho dù bệ hạ sủng ái người, người cũng sẽ không bao giờ có hài tử...”
“Tại sao?” Hoàng hậu đột ngột lớn giọng hỏi.
Bà lão ngước nhìn đôi mắt u ám của nàng ta: “Bởi vì, trước khi Trần phi nương nương sinh đã đoán được người sẽ hạ độc nàng ấy, vào ngày sinh, người ở trong phòng sinh, để trả thù, nàng ấy cố tình kéo người lại nói chuyện, giả vờ hứa sẽ đưa đứa bé cho người nuôi dưỡng, thừa dịp người không để ý, nàng ấy đã nhét một ít nghệ tây vào túi thơm mà người thường mang theo mình, cái túi thơm đó là hoàng thái hậu năm ấy ban tặng, người rất quý trọng nó, cho tới bây giờ vẫn giữ lại...”
Hoàng hậu vừa nghe xong thì mắt đột nhiên trừng lớn, lập tức tháo chiếc túi thơm ở eo mình xuống, đây là một chiếc túi thơm đinh hương, tay nghề không được tinh xảo, nhưng lại là do hoàng thái hậu tự tay làm, chỉ vì hoàng thái hậu từng cầu phúc ở chùa Đại Báo Ân, bỏ vào bên trong một tượng Quan Âm ban con cái, nói là phù hộ nàng ta sinh được đích tử.
Hoàng hậu vì chấp niệm đích tử mà làm tất cả, thế nên trong nhiều năm như vậy, nàng ta luôn đeo bên mình, ngày đêm không rời, ngay cả khi Hoàng đế không sủng ái mình, nàng ta vẫn kiên quyết mang theo chiếc túi thơm này bên mình, như thể tìm kiếm một nơi nào đó an ủi cho tâm hồn phiêu bạt của mình.
Hoàng hậu vội vàng gỡ chiếc túi thơm đó ra, thì thấy bà lão mệt mỏi khuyên nhủ.
“Nương nương không cần gỡ nữa đâu, bấy nhiêu năm nay thân thể nương nương vẫn không tốt hơn, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”
Lời bà lão nói chẳng khác nào cắt đứt sợi dây cứu mạng cuối cùng của Hoàng hậu, khiến tinh thần nàng ta sụp đổ, nàng ta trượt khỏi ghế, ôm mặt khóc lớn.
“Hài tử của ta… hài tử của ta…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-158.html.]
Năm đó nam thai kia đã thành hình, là ma niệm trú ngụ sâu trong tim nàng ta, hơn mười năm rồi, nàng ta chưa từng phút nào quên.
“Bệ hạ...” Nàng ta bò lên phía trước níu lấy vạt áo Hoàng đế, nước mắt giàn giụa, vẻ mặt thương tâm.
“Bệ hạ, đúng là ta đã hại Trần phi, nhưng ả cũng đã hại ta, bấy lâu nay thân thể thần thiếp ốm yếu triền miên, lẽ ra nếu không phải vì ả thì cơ thể thần thiếp đã bình phục từ lâu rồi, bệ hạ cũng sẽ không nỡ lòng xa lánh thần thiếp như vậy...”
“Là ả Trần phi kia, ả hại bệ hạ ngồi trên ngai vàng hơn mười năm mà không có đích tử, đều là lỗi của tiện nhân kia…”
Nàng ta đau khổ ôm chặt lấy góc áo của Hoàng đế mà khóc lóc kể lể, song lại thấy nam nhân cao lớn vĩ đại lạnh lùng giật mạnh góc áo ra, liếc mắt cười lạnh:
“Hoàng hậu, rốt cuộc ngươi cũng chịu thừa nhận chính ngươi đã hại Trần phi!”
Hoàng hậu vừa nghe xong bỗng chốc ngừng khóc, thân thể cứng đờ, kinh hãi đột nhiên tụ lại trong mắt, rồi lại dần dần vơi đi như nước thủy triều rút xuống, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và suy sụp.
Bỗng nhiên, nàng ta mở chiếc túi thơm ra, nào có thấy nghệ tây, chỉ thấy tượng Quan Âm nhỏ mà năm xưa cô cô tặng nàng ta.
“Các ngươi... các ngươi gạt ta?” Nàng ta ôm chiếc túi thơm, hét khàn giọng.
Hoàng hậu nhìn thấy ánh mắt bình thản của Hoàng đế và bà lão mới bừng tỉnh, những lời vừa rồi của bà lão chính là để dẫn dụ nàng ta tự thú.
Không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời buộc tội của một người, lý do phế hậu vẫn chưa đủ, trừ khi nàng ta thừa nhận mình là kẻ g.i.ế.c người, là thủ phạm gây ra thảm họa cung đình đó... Cát trong đồng hồ cát ở góc tường vô tư chảy xuống.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn sắc trời tối đen như mực ngoài điện, từ từ thở dài một hơi.
Vở kịch này, bà dàn dựng nửa đầu, chưa nắm chắc phần thắng, không ngờ lại để Hoàng đế tiếp quản nửa sau, dễ dàng ép Hoàng hậu nhận tội.
Trái tim của đế vương này, ngay cả lão tổ mẫu là bà cũng không thể nhìn thấu.
Chàng đã mua chuộc bà lão kia từ khi nào? Trước khi vào cung hay là sau khi vào cung?
Nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, đêm nay phế hậu là chuyện đã định, vậy thì làm sao bà có thể ngồi dưới trướng của chàng để kiếm cho Thẩm gia ngôi vị Hoàng hậu chứ?