SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-03-24 07:45:48
Lượt xem: 69
Phó Nhiêu tránh cũng không thể tránh, cánh tay mềm mại lặng lẽ ôm cổ Hoàng đế, vùi đầu vào lòng chàng, tránh né câu hỏi ẩn ý của chàng.
“Cũng không phải không nhớ bệ hạ, là sợ bệ hạ bắt nạt ta…” Hai chữ “bắt nạt” lại gợi lên sức hấp dẫn khó giải thích.
Hoàng đế nhớ tới nàng đêm đó, chậm rãi bật cười, nhéo cằm nàng ép nàng nhìn mình.
“Đêm nay trẫm muốn đưa cho Nhiêu Nhiêu một phần đại lễ, Nhiêu Nhiêu có muốn ở lại với trẫm một đêm không?”
Phó Nhiêu nghi hoặc nhưng lại quyết đoán từ chối: “Không cần.”
Hoàng đế bật cười, lực tay trên người nàng đột ngột mạnh thêm: “Trẫm khổ tâm mưu tính cho nàng mà nàng lại chẳng hề cảm kích chút nào.”
Những người khác vì vị trí đó mà tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy, gia tộc suy tàn, còn chàng thì dâng tận tay nàng nhưng nàng lại chẳng thèm để mắt.
Cô gái nhỏ này thật là hư.
Phó Nhiêu thấy mình đã chọc giận chàng, không hiểu sao vơi đi chút tức giận, cằm cọ cọ vào lòng bàn tay chàng rồi từ từ lùi ra, trong mắt lộ ra vẻ yêu kiều hiếm thấy: “Bệ hạ tha cho ta đi mà…”
Không biết sao lại đốt lửa Hoàng đế, Hoàng đế ôm má nàng, hôn lên.
…
Mặc dù Công chúa Bắc Yến đã bị từ hôn nhưng sứ đoàn vẫn nhận được lời hứa từ Hoàng đế về việc mở chợ biên giới, cho phép hai nước giao thương, cũng coi như tất cả đều vui.
Rượu đã uống say, sứ thần Yến quốc cùng các vũ nữ hát ca nhảy múa, thật là một cảnh tượng say mê lòng người.
Một lúc lâu sau, tiệc tan, các quan viên hai bộ Lễ bộ và Hộ bộ tự tiễn đoàn sứ thần ra khỏi cung.
Hoàng hậu dẫn theo các phi tần hồi cung, Hoàng đế giữ các quan nội các lại để bàn về việc mở biên giới, nghị sự được một nửa, một tiểu hoàng môn vội vã đi tới Ngự thư phòng, quỳ phịch xuống.
“Bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh ngài tới Trân Châu các.” Mấy vị đại thần nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.
Trân Châu các là nơi ở của Trân phi đã qua đời, hơn mười năm qua bị đóng cửa phong tỏa, không cho bất cứ ai vào.
Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên gọi Hoàng hậu đến Trân Châu các, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì?
Hoàng đế nhìn lướt qua những vị đại thần còn ở lại, Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền, Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm, Lại bộ Thị lang Lý Duy Trung, Tả đô Ngự sử Trình Khang, Hình bộ Thượng thư Hà Chí Lập, chỉ thiếu Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh.
Chàng vờ tỏ ra ngạc nhiên, từ từ đỡ án thư đứng dậy, liếc nhìn qua chúng thần, nói: “Các khanh theo trẫm đi xem.”
Bóng đêm tĩnh lặng, núi non trùng điệp uốn lượn khuất trong lớp cây xanh um tùm như những con thú đang rình mò, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Hai tiểu hoàng môn dẫn đầu cầm hai ngọn đèn gió, dẫn Hoàng đế và đại thần đi đến trước một cung điện hẻo lánh.
Trân Châu các nhỏ mà tinh xảo, trước có trúc xanh, sau có hòn non bộ, trước điện còn có bức bình phong, thực sự có phong vị của khu vườn Giang Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-157.html.]
Có vài dây leo khô quấn quanh bức tường phủ bóng trước nhà, ao nhỏ bên dưới đã khô cạn, chỉ còn lại một vài viên đá cuội nhẵn bóng trong đó, thầm lặng chống chọi với bụi bặm phủ lên từng ngày.
Phó Nhiêu đeo theo túi thuốc, ngẩn ngơ nhìn bức tường phủ bóng cô độc, tưởng tượng có lẽ năm xưa Hoàng đế vô cùng sủng ái Trân phi, nếu không thì sao lại cho xây một lâm viên Giang Nam trong hoàng cung sâu thẳm này chứ?
Cách đây một lát, nàng với Chu Hành Xuân phụng mệnh Thái Hoàng Thái Hậu đến Trân Châu các.
Vị thái y tóc hoa râm này, đột nhiên được triệu tập đến đây, khuôn mặt không còn vẻ điềm tĩnh như thường ngày, mà hiếm khi lộ ra vẻ cô đơn và bất lực, ông thấy Phó Nhiêu nhìn vào bức bình phong bất động, thở dài nói: “Đi thôi, vào đi, bệ hạ sắp đến rồi...”
Mới vừa nói xong, đã thấy từ hướng bên kia có một đoàn người đi tới, người đi đầu bước đi uy nghiêm vững chãi, ánh mắt thâm sâu, chính là Hoàng đế Bùi Tấn.
Phó Nhiêu vừa mới chạm mắt với hắn, lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cụp mắt, cúi đầu thỉnh an.
Ánh mắt Hoàng đế lướt qua nàng, nhanh chân bước vào trong.
Tuy cổng của Trân Châu các cũ kỹ, nhưng chính điện bên trong lại rộng rãi và sạch sẽ.
So với sự hoang phế trước đây, lúc này nơi đây đông đúc hẳn lên.
Thái Hoàng Thái Hậu đeo khăn thêu hình chữ Phúc trên trán, lông mày đen nhánh, dáng vẻ tĩnh lặng, ngồi ngay ngắn ở chủ vị. Bên trái bà là một phụ nhân mặc trang phục hoàng cung màu đỏ thẫm, dung mạo xinh đẹp, nhưng gầy gò, hốc mắt hơi hõm, đó chính là đương kim Hoàng hậu, Kiều thị.
Các cung phi còn lại như Ngu phi đều hầu ở bên cạnh, ai cũng cúi đầu im lặng, không dám nói lời nào.
Muôn hồng ngàn tía, dường như là để tô điểm thêm cho đại điện vốn buồn tẻ trong hơn mười năm.
Nổi bật nhất không phải những chủ tử của hậu cung này, mà là một cung nữ đang quỳ giữa điện, mặc trên người chiếc váy xanh lục của cung nữ cấp thấp, quỳ rạp xuống đất, run rẩy.
Hoàng đế dẫn các đại thần bước vào điện, các phi tần vội vàng hành lễ, Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, hỏi.
“Hoàng tổ mẫu, đêm khuya gọi tôn nhi tới đây, đã xảy ra chuyện gì?”
Thái Hoàng Thái Hậu vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm, chỉ tay vào cung nữ đang quỳ trước mặt: “Ai gia được báo có kẻ vào ban đêm tìm kiếm ở Trân Châu các, đúng lúc bị nội giám tuần tra bắt gặp. Sau khi thẩm vấn, biết được kẻ này phụng mệnh của Hoàng hậu đến Trân Châu các tìm một món đồ, ta nghi ngờ nên đã gọi Hoàng hậu đến đối chất, đáng tiếc là Hoàng hậu không thừa nhận, vì vậy, đành phải mời bệ hạ đến để lấy lại công lý.”
Hoàng hậu nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, đáp lại một cách lạnh lùng: “Thật đúng là vu khống thì sợ gì không có cớ, bản cung chưa từng thấy cung nhân này, làm sao có chuyện sai bảo cơ chứ?”
Thái Hoàng Thái Hậu ngán ngẩm không muốn đôi co với nàng ấy nữa nên ra hiệu cho Hoàng đế thẩm án.
Hoàng đế sầm mặt lại, hai tay tì lên gối, lạnh giọng hỏi cung nữ kia:
“Kẻ nào sai ngươi tới đây, mục đích là gì?”
Cung nữ kia như thể vừa gặp đại nạn, rơi lệ đầy mặt, lắp bắp hồi bẩm: “Nô tì là cung nữ quét dọn của cung Khôn Ninh, Hoàng hậu nương nương nói nô tì thường ngày chẳng mấy khi lộ mặt trước người khác, vừa khéo sai nô tì làm một việc, nô tì hỏi rằng việc gì, nương nương bèn nói đêm qua nàng mơ thấy Trân phi nương nương, muốn nô tì đến ao phóng sinh ở sân sau của Trân Châu các, thắp một nén hương cho Trân Phi, còn nói Trân Phi nương nương lúc sinh thời thích nhất là tấm bình phong gấm Tô Châu ở trong tẩm cung nên sai nô tì đốt giúp Trân phi để bày tỏ lòng thương tiếc với Trân phi nương nương...”
Hoàng hậu nghe vậy thì lộ vẻ hung dữ, đột nhiên cắt ngang lời nàng ta, “Vớ vẩn, bản cung căn bản không sai ngươi, ngươi nói bậy! Năm xưa bản cung với Trân phi không hề hoà thuận, sao biết nàng ta thích bức bình phong kia? Rõ ràng là ngươi bị kẻ gian giật dây, vu oan cho bản cung!"