SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-03-24 07:45:47
Lượt xem: 56
Lời nói của Thu Hương thật sự không giống với hiểu biết của một nử tử sơn dã.
Thu Hương biết mình lỡ lời, cuống quýt quỳ xuống: “Cô nương, là nô tỳ vượt quá phận sự, nô tỳ thấy cô nương buồn khổ nên mới…” Trong lòng nàng ấy vô cùng sốt ruột, không biết nói sao mới phải.
May thay, lúc này trên con đường lát đá bên hồ xuất hiện một bóng người.
Người nọ bình thản nhìn về phía này. Bốn mắt nhìn nhau.
Phó Nhiêu hơi sửng sốt, tạm gác lại chuyện của Thu Hương sang một bên, thi lễ với Lý Huân.
“Lý công tử.”
Lý Huân nhìn thấy Phó Nhiêu, dưới đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên sửng sốt, sau đó bước lên bậc đáp lễ nàng: “Tại sao cô nương lại ở đây hứng gió lạnh làm gì…” Hắn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của nàng, lại cau mày: “Phải cẩn thận thân thể mới đúng.”
Phó Nhiêu cười xấu hổ: “Trong điện ngột ngạt, ra ngoài đi dạo, đúng rồi, vết thương của ngươi thế nào rồi?”
Lý Huân sững lại một lúc, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Đã ổn rồi, đa tạ cô nương quan tâm.”
Phó Nhiêu thấy hắn không muốn nói thêm, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu, rồi nhìn về phía ánh đèn rực rỡ bên kia bờ. Có vẻ như có người đang thả hoa đăng bên bờ, từng chiếc hoa đăng trôi theo gió về phía giữa đảo, từng ngọn đèn như một chiếc thuyền, chở theo ánh đèn lấp lánh dần tiến lại gần. Phó Nhiêu nhớ lại hồi nhỏ, mình cùng đệ đệ thả hoa đăng và ước nguyện, rồi dần thất thần.
Lý Huân ngắm nhìn góc nghiêng của nàng, xinh đẹp như ngọc, đôi mắt nàng trong veo như dòng suối, luôn toát lên vẻ nhìn thấu thế sự và sự trong sáng không vướng bụi trần, giống như một bình rượu ngon, càng uống càng say, có thể từ từ thấm vào lòng người, đôi tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt lại, lòng không khỏi dâng lên chút chua xót.
Hắn cũng không biết từ khi nào đã nảy sinh những ý nghĩ như thế, hình ảnh nàng cứ hiện hữu trong tâm trí, vô thức muốn được nhìn thấy nàng, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng rồi, trong lòng vừa vui mừng vừa xót xa rồi lại dâng lên cảm giác ấm áp khó hiểu.
Lý Huân dời mắt, cùng nàng ngắm nhìn phương xa, khẽ hỏi. “Thời gian tới Phó cô nương có tính toán gì không?”
Phó Nhiêu nghi hoặc, nghiêng đầu đối diện hắn: “Tính toán gì?”
Lý Huân sững sờ, bật cười nói: “À, không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Phó Nhiêu chỉ cảm thấy Lý Huân có vẻ kỳ quái, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay đầu lại nhìn, thấy Công chúa Bình Khang xách váy tìm tới. “Phó Nhiêu, sao ngươi lại ở đây, tìm mãi không thấy!”
Ánh mắt dừng trên người Lý Huân, kinh ngạc, chợt nhíu mày: “Biểu huynh?”
Tầm mắt liên tục chuyển đổi giữa Phó Nhiêu và Lý Huân, khóe môi Công chúa Bình Khang cong lên một nụ cười lạnh lùng.
“Biểu huynh, mấy lần thấy huynh ở bên cạnh Phó Nhiêu, không thích hợp lắm nhỉ?”
Ngón tay giấu dưới ống tay áo Lý Huân khẽ cong lên nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, nói.
“Trong điện quá ngột ngạt, ta đi ra ngoài một chút, tình cờ gặp nhau thôi, Công chúa đến tìm Phó cô nương thì ta xin phép cáo lui.”
Hắn dứt lời rồi thi lễ với hai người, bóng dáng biến mất trong rừng cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-156.html.]
Công chúa Bình Khang lạnh lùng thu hồi tầm mắt, nhìn Phó Nhiêu, thấy Phó Nhiêu đang nhìn chằm chằm hướng Lý Huân, không vui nói: “Này, ngươi có ý gì, lẽ nào ngươi không muốn vào cung là vì biểu ca ta ư?”
Phó Nhiêu bất lực nhìn ả: “Ta không muốn vào cung, là bởi vì ngươi.”
Nàng căn bản không muốn để ý tới Công chúa Bình Khang, trực tiếp đi về.
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi vào cung chắc?” Công chúa Bình Khang tức giận đến giậm chân.
Khi Công chúa Mẫn Mẫn ép hôn ở bữa tiệc, ả quay đầu muốn xem trò cười của Phó Nhiêu nhưng nào ngờ Phó Nhiêu lại biến mất. Khi ả quay lại, ả thấy phụ hoàng ra hiệu cho nàng, Công chúa Bình Khang biết chắc hẳn phụ hoàng không yên tâm về Phó Nhiêu nên sai ả đi tìm người.
Kết quả Phó Nhiêu kia chẳng những tình tứ với nam nhân khác mà còn dám làm ả mất mặt!
Phó Nhiêu đi vào cửa sau của điện Quảng Hàn, đi dọc theo một lối đi tối đen như mực về phía trước.
Giữa đường, một cổ tay quen thuộc nắm lấy nàng, nhẹ nhàng kéo vào gian phòng tối đen.
Thu Hương thấy Phó Nhiêu bị Hoàng đế kéo vào phòng tối thì cuống cuồng nhìn quanh bốn phía. May mà nơi này không có ai qua lại, nàng ấy mới yên lòng, lặng lẽ rời khỏi lối đi, che chắn cho Phó Nhiêu.
Nàng ấy không biết, Tôn Chiêu đã bố trí người canh gác ở góc tối, làm sao để cho người khác đi vào chứ?
Bên trong Hoàng đế ôm Phó Nhiêu trong lòng, ép eo nàng kề sát mình, mượn ánh sáng yếu ớt để nhìn sâu vào mắt nàng.
“Nhiêu Nhiêu của trẫm ghen ư?”
Trong lòng Phó Nhiêu dâng lên chút uất ức, mũi thấy cay cay chua xót, cắn môi không muốn lên tiếng.
Nàng cảm thấy buồn không phải chỉ vì những nữ nhân đó mà còn phải đối mặt với số phận không thể tự lựa chọn.
Hoàng đế cực kỳ đau lòng, lại mang theo chút thỏa mãn khó nói thành lời, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, cúi đầu chạm trán vào trán nàng, giọng khàn khàn nói.
“Nhiêu Nhiêu đừng khóc, trẫm đã từ chối lời cầu hôn của nàng ta, trẫm sẽ không lấy người nào nữa, Nhiêu Nhiêu có hài lòng không?”
Phó Nhiêu kinh ngạc nhìn chàng, hơi bối rối, cố rút tay ra khỏi cánh tay chàng, Hoàng đế không cho, kéo chặt nàng lại.
Nàng chỉ đành nằm trong lòng chàng, cúi đầu lên án: “Bệ hạ, tại sao ngài lại muốn ta tới đây?”
Hoàng đế bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt nàng lên bàn trong bóng tối, nhẹ nhàng áp nàng vào người, nói mơ hồ không rõ: “Trẫm muốn cho nàng thêm kiến thức, sau này không đến mức luống cuống tay chân…”
Không đợi Phó Nhiêu đáp lời chàng, trong màn đêm tối tăm, giọng nói của chàng mang theo vẻ mê hoặc, trầm như tiếng đàn cổ: “Nói cho trẫm biết, đã bao lâu rồi nàng không lộ mặt? Trẫm truyền nàng vào, nàng lại giả câm giả điếc, nàng không nhớ trẫm chút nào ư?”
Mặt Phó Nhiêu từ từ ửng hổng, đuôi mắt ửng đỏ, nàng cúi đầu nài nỉ.
“Bệ hạ, bên ngoài nhiều người như vậy…”
Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, mang theo chút áp bức lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào nàng.