SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-03-24 07:45:44
Lượt xem: 67
Phó Nhiêu nhìn thấy Ngu phi, Ngu phi ngồi ở vị trí đầu gật đầu cười với nàng, Phó Nhiêu đứng dậy đáp lễ lại, sau đó nàng yên lặng ngồi trên ghế dùng bữa.
Thu Hương biết nàng không thích ăn đồ dầu mỡ, lặng lẽ đút ô mai cho nàng, thật ra Phó Nhiêu vẫn chưa ăn được bao nhiêu, chỉ làm dáng một chút, không muốn đi xã giao mà thôi.
Chuyện trong cung đợi sau này sẽ tính sau, những nữ nhân kia cũng sẽ chờ vào cung rồi mới sắp xếp, trước mắt tạm thời cứ sống mấy ngày thảnh thơi đi đã.
Không bao lâu sau, vũ nữ múa xong một khúc, sứ đoàn Bắc Yến đề nghị Công chúa múa kiếm trợ hứng, mọi người đều tập trung chú ý.
Hoàng đế gật đầu, liền thấy một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục đỏ tươi, hiên ngang bước lên đài, nàng ta thi lễ với Hoàng đế tiên triều, sau đó rút ra một thanh kiếm mềm từ thắt lưng, cơ thể mềm mại uyển chuyển theo điệu nhạc.
Vị Công chúa Bắc Yến này có tài nghệ rất tốt, đôi mắt đầy khí chất oai phong, nhưng lại có chút quyến rũ và tinh nghịch.
Mọi người không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiện thể cũng phát hiện, vị Công chúa Bắc Yến này mỗi lần ngước mắt lên đều liếc về phía Hoàng đế, quần thần dần tỉnh táo lại.
Công chúa Bắc Yến không muốn hòa thân với Quận vương, nàng muốn gả cho đương kim Hoàng đế.
Cũng khó trách, Càn Trinh đế văn võ song toàn, khí phách ngất trời, lại thêm tướng mạo anh tuấn lạnh lùng, hỏi có nữ nhân nào không bị khuất phục?
Công chúa Bắc Yến đã nghe chuyện của chàng từ nhỏ đến lớn, hôm nay khó khăn lắm mới được gặp thoáng qua, một lòng đã trót trao ra, không thể giữ lại được.
Tâm trí Hoàng đế không thực sự tập trung vào vị Công chúa dị quốc ở phía trước, chàng nâng ly rượu lên uống, ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía Phó Nhiêu.
Thế nhưng cô nương kia chỉ lo cúi đầu ăn, căn bản không thèm nhìn ra bên ngoài dù chỉ một lần.
Trong lòng Hoàng đế có chút lo lắng, lo nàng không khỏe hoặc không hài lòng.
Sứ đoàn dị quốc tới kinh thành không phải chuyện bình thường, hôm nay gọi Phó Nhiêu tới đây là muốn cho nàng nhìn thấy cảnh tượng này mở mang kiến thức nhưng hiện tại thấy nàng có vẻ không mấy hứng thú.
Nàng không xem thánh chỉ mà chàng để lại, không biết tình ý của chàng?
Hoàng đế một lòng nghĩ đến Phó Nhiêu, đối với những cái liếc mắt đưa tình của Công chúa Bắc Yến thì chẳng thèm để mắt.
Một lúc sau, Công chúa Bắc Yến múa xong, nàng ta thu kiếm, chắp tay hành lễ với Hoàng đế.
“Bệ hạ, Mẫn Mẫn không muốn gả cho Minh Quận vương, Mẫn Mẫn ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu, Mẫn Mẫn muốn gả cho nam nhân là bệ hạ!”
Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo như tiếng ngọc rơi xuống bàn.
Nàng ta quỳ xuống đất, bái lạy Hoàng đế một cái, tư thế thành kính lại chân thành.
Bá quan trong triều ngỡ ngàng, kinh ngạc với sự can đảm của Công chúa dị quốc, nhưng quần thần đã bàn bạc để Minh Quận vương cưới vợ, lúc này nàng ta công khai từ hôn, thể diện của Minh Quận vương biết để đâu.
Minh Quận vương vốn không thích cưới loại Công chúa này, người mà hắn ta thích là nữ nhân nhu mì, thùy mị, dễ sai bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-155.html.]
Hắn ta nổi giận, phất tay áo đứng dậy, chỉ vào Công chúa Mẫn Mẫn, nói với Hoàng đế.
“Hoàng huynh, thần cũng không muốn lấy loại Công chúa không hiểu quy củ này…”
Minh Vương gia kinh hãi đầu đầy mồ hôi, lập tức túm nhi tử kéo xuống giữ chặt, vội vàng thỉnh tội với Hoàng đế: “Bệ hạ, Thương Nhi uống nhiều quá, nói lời hồ đồ, bệ hạ chớ trách tội.”
Bên kia Công chúa Mẫn Mẫn thấy thế, đứng dậy, mặt lộ vẻ vui mừng nói.
“Bệ hạ, người Trung Nguyên các ngài có một câu, gọi là “dưa hái xanh không ngọt”, nếu Minh Quận vương không muốn cưới ta, ta cũng không muốn gả cho hắn, vậy xin bệ hạ hãy thành toàn cho ta, để ta trở thành nữ nhân của bệ hạ!”
Công chúa Mẫn Mẫn vui vẻ chắp tay hành lễ theo đúng nghi lễ của người Trung Nguyên.
Hoàng đế xoa trán, liếc mắt ra hiệu cho Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền.
Hàn Huyền hiểu ý, lập tức đứng dậy, vuốt râu cười nói.
“Năm nay Công chúa Mẫn Mẫn mới mười lăm tuổi, còn Công chúa Bình Khang của bệ hạ chúng ta cũng đã mười lăm, Công chúa gả cho Quận vương thì thích hợp tuổi tác hơn.”
Khi Hàn Huyền nói ra những lời này, trong lòng thực ra cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Hoàng đế đang ở độ tuổi tráng niên, trong cung không nạp phi tần mới đã nhiều năm, vị Công chúa Mẫn Mẫn này dù là về tài trí hay nhan sắc đều thuộc hàng xuất chúng, nếu Hoàng đế muốn nạp làm phi tần thì chẳng phải là lẽ thường tình hay sao.
Nhưng Hoàng đế đẩy ông ấy ra làm lá chắn, ông ấy cũng không thể tránh được.
Lời của Hàn Huyền cũng chẳng thể làm Công chúa Mẫn Mẫn đổi ý, ngược lại Công chúa còn nhìn Hoàng đế đắm đuối, nói.
“Bệ hạ anh minh thần vũ, giỏi hơn bất cứ nam nhi nào trên thế gian, Mẫn Mẫn không ngại bệ hạ lớn tuổi, nguyện ý phụng dưỡng bệ hạ.”
Phó Nhiêu vừa nghe vậy, không hiểu sao bụng lại cuộn lên cơn buồn nôn, nàng lấy khăn tay che miệng, nhân lúc người khác không chú ý, rời khỏi bàn tiệc, ra khỏi điện Quảng Hàn rồi tới hành lang bên ngoài.
Nàng đứng đón gió, hít thở thật sâu vài cái, mới miễn cưỡng đè nén được cơn buồn nôn.
Bóng hoàng hôn đã tan biến, trên bầu trời đã xuất hiện trăng khuyết, vầng trăng lạnh lẽo ấy nhẹ nhàng lướt qua bầu trời xanh thẫm, báo hiệu đêm đã buông xuống, ánh đèn xung quanh lần lượt sáng lên, toàn bộ đảo Quỳnh Hoa giống như khu chợ đèn, ánh đèn rực rỡ ấy dần đẩy lùi sắc trời ở phía tây.
Phó Nhiêu nhờ Thu Hương dìu tay chậm rãi xuống bậc thang, đường đá uốn lượn quanh co, đi qua một khu vườn, tới đình mái tam giác ở bên hồ.
Phó Nhiêu quay đầu lại, thấy cung điện nguy nga tráng lệ giống như cung điện trên trời lơ lửng giữa rừng cây dày đặc, ngọn đèn ở góc điện lấp lánh, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Gió hồ thổi tan sự bực bội trong lòng, sự khó chịu trong cơ thể nàng đã bình phục, nỗi ghen tuông trong lòng cũng dần tan biến trên tứ chi.
Những ngày như thế này còn nhiều lắm, thích nghi sớm thì tốt hơn.
Thu Hương thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng, vội vàng khuyên nhủ: “Người đừng tức giận, trong lòng bệ hạ, người vẫn không thể thay thế, cho dù có nạp thêm Công chúa đi nữa, thì cũng chỉ là thêm một phi tử mà thôi, lúc này người nên quan tâm đến hoàng tự…” Câu cuối cùng của nàng ấy văng vẳng bên tai Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu quay lại nhìn thấy đôi mắt trầm ngâm của Thu Hương, trong lòng bất giác dấy lên mối ngờ vực.