SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-03-24 07:37:55
Lượt xem: 44
Tiểu Kim Tử và Thu Hương đi ra khỏi chỗ tối, ám vệ cũng lập tức đi coi giữ các nơi.
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn Công chúa Bình Khang nghiêm mặt sững sờ ở đó, quay người đi vào.
Thu Hương nhanh chóng dọn dẹp trong phòng một lần, vội rót một bình nước nóng đưa cho Phó Nhiêu làm ấm tay, Tiểu Kim Tử rót nước cho Hoàng đế và Phó Nhiêu, hai người hầu hạ xong lại ra ngoài canh chừng.
Công chúa Bình Khang chậm chạp đi đến, chỗ đầu gối dâng lên cơn đau âm ỉ, chui vào khe xương của ả, cơn đau khiến ả chảy nước mắt nhưng không dám ngẩng đầu, chỉ đành uể oải đứng ở chỗ bình phong, rã rượi ủ rũ, trong lòng tuyệt vọng.
Kinh sợ, uất nghẹn, trong một khắc ngắn ngủi, ả như nếm được hết mùi vị thế gian.
Phó Nhiêu lại thành nữ nhân của phụ hoàng ả.
Lại nghĩ đến mẫu phi trong cung không rõ tình hình thế nào, lòng Công chúa Bình Khang nảy lên sự thất bại xưa nay chưa từng có, muôn vàn cảm xúc dày vò trong lòng, cuối cùng chỉ còn sự uất nghẹn và đau khổ.
Đáy mắt ả ánh nước, chống bình phong chậm rãi quỳ về phía Hoàng đế: “Phụ hoàng, nữ nhi thề với ngài, sau này sẽ không bao giờ gây phiền phức cho Phó Nhiêu…”
Hoàng đế vẫn là bộ dạng nhàn nhã như trước, lạnh giọng hỏi: “Phó Nhiêu là để cho ngươi gọi?”
Lời này… có ý gì?
Đầu gối đau đớn ép cho ả không thể không cong chân trái, ả gần như ngồi quỳ lên bụng chân bên phải, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau, nhất thời không phản ứng kịp.
Hoàng đế thấy ả không tỉnh ngộ, sắc mặt hơi trầm xuống: “Tối nay ngươi có rắp tâm thế nào, coi như trẫm không biết à? Bình Khang ơi Bình Khang, cứ phải một hai để trẫm rút gân ngươi, ngươi mới có thể làm người một lần nữa sao?”
Công chúa Bình Khang sợ tới mức nước mắt ào ào chảy xuống, quỳ một cách quy củ, lắc đầu khóc ròng: “Phụ hoàng, lần này nhi thần thật sự sai rồi, nhi thần không dám nữa, nếu nhi thần còn làm tổn thương nàng ta, người cứ c.h.é.m đầu nhi thần…”
Lời ả còn chưa dứt, chỉ thấy Hoàng đế duỗi tay về phía Phó Nhiêu, dịu giọng nói: “Lại đây, ngồi đi.”
Chàng duỗi tay với Phó Nhiêu, mang theo vài phần dỗ dành, kéo nàng đến bên cạnh mình.
Phó Nhiêu không tình nguyện mà ngồi xuống sát cạnh chàng, ánh mắt nhìn về nơi khác.
Hoàng đế cầm tay nàng trong tay, mặt mày nặng nề, nhìn về phía Bình Khang: “Sau này nàng ấy là mẫu phi ngươi, ngay bây giờ, ngươi dập đầu với nàng ấy để nhận lỗi, chuyện hôm nay trẫm có thể không truy cứu nữa.”
Đầu Công chúa Bình Khang như có thiên lôi cuồn cuộn, đôi mắt mở to, nước mắt xoay một vòng trong vành mắt, không tiếng động mà rơi xuống, thật lâu vẫn không thể sắp xếp suy nghĩ rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-152.html.]
Ả đường đường là Đại Công chúa lại đi dập đầu nhận lỗi với một nữ nhân?
Phi tử cấp thấp trong hậu cung nhìn thấy ả còn đều phải hành lễ, giờ lại bảo ả dập đầu nhận lỗi với Phó Nhiêu.
Khoan đã, theo lệ, lấy phẩm giai hiện tại của ả, trong hoàng cung trừ Hoàng hậu thì chỉ có Hoàng Quý phi là đè đầu ả được.
Chẳng lẽ, phụ hoàng muốn lập Phó Nhiêu làm Hoàng Quý phi?
Công chúa Bình Khang nước mắt ồ ạt, tuyệt vọng khóc lóc: “Phụ hoàng…”
Hoàng đế thấy ả không chịu cúi đầu, ngược lại cũng không miễn cưỡng, chỉ nhàn nhạt nâng giọng: “Người đâu…”
“Phụ hoàng, con dập, con dập…” Công chúa Bình Khang vội nín tiếng khóc, nâng tay áo lau lung tung nước mắt trên mặt, mang theo sự cực kỳ không tình nguyện mà khóc nấc, ấp úng mở miệng với Phó Nhiêu.
“Xin… Xin lỗi, sau này ta không dám nữa… Mong… Người thứ lỗi…” Dập mạnh đầu một cái.
Phó Nhiêu rũ mắt, chăm chăm nhìn mũi chân, người không đáng đáp lại nàng cũng không muốn để ý tới.
Với nàng, nàng hận không thể bóp c.h.ế.t vị Công chúa này, không bao giờ muốn ả xuất hiện trước mắt nàng nữa.
Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiêu, nói tiếp: “Sau này ngươi phải coi nàng ấy là trưởng bối, cung kính với nàng, bảo vệ nàng, hiểu chưa?”
Nếu chàng chỉ định phong Phó Nhiêu làm phi, chàng sẽ ngăn chặn hai người gặp mặt một lần cho xong.
Nhưng sau này Phó Nhiêu phải làm Hoàng hậu, Công chúa Bình Khang thân là trưởng nữ cần phải nhận rõ sự thật, từ giờ trở đi phải tôn trọng nàng.
Công chúa Bình Khang gật đầu lung tung, nức nở: “Nhi thần đã biết…”
“Trở về đi, kinh thư ngươi chép mấy ngày nay là chép phí công rồi, chép lại một lần nữa, tu thân dưỡng đức hạnh.”
Chờ Công chúa Bình Khang lảo đảo rời khỏi, Hoàng đế truyền Tiểu Kim Tử vào, dặn dò: “Truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh Tôn Chiêu bỏ cũ thay mới hết tất cả nữ quan nữ sử trong phủ Công chúa, ma ma chưởng giáo vào phủ, ngày đêm đốc thúc quản giáo.” “Tuân chỉ!”
Tiểu Kim Tử đóng cửa lui ra, trong phòng im lặng không tiếng động.
Phó Nhiêu cởi giày vớ lên giường, làm ổ trong chăn đệm, quay lưng không để ý đến Hoàng đế, Hoàng đế cũng biết nàng đang bực, an ủi hồi lâu không thấy hiệu quả thì không khỏi cười khổ, “Nhiêu Nhiêu, nàng như bây giờ trẫm không yên tâm rời đi.”