“Anh nợ mấy bao nhiêu tiền?” Tiểu Vương cũng nghĩ rằng chỉ dựa vài câu của mà thể đuổi , nên đành hỏi chuyện cho lẽ.
“250 tệ!”
“Anh láo, chỉ mượn mấy 100 tệ, tại biến thành 200 tệ chứ!” Anh của Tiểu Lý thấy , lập tức nhảy cẫng lên. Tuy nhiên khi đám chằm chằm , rụt về núp lưng , và chỉ vươn đầu thêm một câu. “Chỉ 100 tệ.”
“Mẹ kiếp, mới đầu khi tìm đến chúng mượn tiền, chúng giấy trắng mực đen rõ tiền lãi, cũng xác nhận với . Chúng giấy mượn nợ, chữ ký và dấu vân tay của , còn chống đối ?” Người đàn ông xong, lao tới xử lý của Tiểu Lý.
“Giữ cho miệng mồm sạch sẽ. Cứ coi như mượn tiền mấy , nhưng cách tính lãi của mấy hợp lý! Theo như pháp luật quy định, lãi suất hằng năm của khoản vay tư nhân vượt quá 36%. Nếu như vượt quá con đó sẽ vô hiệu, còn của mấy thì bao nhiêu? Trong lòng mấy chẳng lẽ rõ, trong mắt của mấy pháp luật !” Tiểu Vương với giọng nghiêm nghị.
Đám cứ . Câu thừa ? Bản bọn họ lẽ nào chuyện hợp pháp? Tuy nhiên như thì chứ, bọn họ giấy mượn nợ. Trước khi mượn tiền cũng cho những gì cần , mà vẫn mượn, bọn họ còn cách gì nữa!
“Nhìn điệu bộ của mấy xem luật mà vẫn phạm luật?” Tiểu Vương để ý ánh mắt và hành động của bọn họ, chất vấn hỏi.
“Là do cứ cố chấp tìm chúng để vay tiền, đều là do bọn họ tự nguyên, chúng còn cho mượn nữa kìa. Vừa nghèo hèn!” Bọn họ liếc trai của Tiểu Lý với vẻ khinh thường, còn khịt mũi lạnh lùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Dù thì mấy cũng mượn .” Ai mà trai của Tiểu Lý đám gài bẫy , “Như , chỗ 150 tệ, mấy cầm lấy tiền trả cho bọn họ giấy mượn nợ. Như thì giữa hai bên coi như thanh toán xong, thế nào?”
Trong tay Tiểu Vương chỉ 160 đến 170 tệ. Mượn 100 tệ trả 100 tệ, đám đó chắc chắn sẽ vui. Anh mức giá 150 tệ, nếu như đồng ý thì vẫn thể thương lượng thêm, ít còn đường lui.
“Cậu tàn nhẫn quá , rõ là 250 tệ. Tại đến tay chỉ còn 150 tệ . Nếu là như thế, chi bằng để phế luôn cánh tay của tên , chứ chúng tiền .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-402.html.]
“Hà tất gì như , phế một cánh tay của , đó cũng đưa về đồn, đáng ?” Tiểu Vương ngờ đối phương cũng là một tàn nhẫn, thà phế luôn cánh tay của Tiểu Lý chứ cần tiền.
“Vậy cũng , giải tỏa cơn tức ! Đâu từng đó, sợ gì chứ.”
“Đừng, đừng, đừng. Khiến cho đôi bên đều tổn thất như .” Mẹ của Tiểu Lý vẫn luôn chú ý đến cuộc chuyện của bọn họ. Giờ đây khi những lời đàn ông , bà nhanh chóng mở miệng, “ bảo , tại như . Đây là lúc nào , còn mau đem tiền đây . Tiểu Lý cũng , dành dụm cũng sắp 200 tệ, hại c.h.ế.t con trai của chúng thế!”
Lồng n.g.ự.c của Tiểu Lý phập phồng vài , cuối cùng cô hít một thật sâu để bình tĩnh .
“Tiểu Lý, em nỡ c.h.ặ.t t.a.y , còn mau đỡ giúp vài câu.” Anh trai Tiểu Lý thò đầu từ lưng của , nháy mắt với Tiểu Lý, bảo cô khuyên giải Tiểu Vương.
Tiểu Lý trai Tiểu Vương, cô đành tiến về phía Tiểu Vương vài bước, kéo áo của và : “Anh lấy tiền , giúp đỡ trai em qua khỏi ải tính tiếp.”
Tiểu Vương đầu Tiểu Lý, : “Rốt cuộc em trai và em cái gì ? Người mượn tiền mà trả là trai của em, . Tại trở thành việc hại ?”
Tiểu Lý áy náy, nhưng mặt nhiều như , cô cảm thấy thích hợp nếu nhà của cô như thế.
“Anh tính toán những chuyện để gì? Không bọn họ đang coi là cùng một nhà , chính vì mới với những lời đó. Hơn nữa, bây giờ nắm sai trọng điểm ?!”
Tiểu Vương cảm thấy Tiểu Lý đổi, và cách giữa hai dường như ngày càng xa hơn.
“Anh cũng đừng em kiểu đó, rốt cuộc giúp thì lẹ .” Tiểu Lý hung hăng Tiểu Vương.