Tiểu Bảo hiểu, bé đành mặc kệ hai con kỳ lạ .
Cuối cùng, Tiểu Bảo vẫn Cố Hướng Đông bế giường của cả Tôn. Thời tiết quá lạnh, Tiểu Bảo ngủ một cảm thấy lạnh, nên Cố Hướng Đông nhờ cả Tôn ngủ chung với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo thực sự phản kháng, bé hề cảm thấy lạnh. khi sắc mặt của bà nội, bé chỉ thể ngoan ngoãn ngậm miệng . E rằng bà nội đang tức giận vì bố bảo vệ cho bà nội. Hầy, ai bảo là con trai của bố chứ.
“Bà nội, bà đừng tức giận, cháu sẽ ngủ với bà. Bà sẽ sợ nữa, cháu sẽ bảo vệ cho bà!” Nói xong, cánh tay nhỏ bé của Tiểu Bảo ôm chặt lấy bờ vai của cả Tôn. Mẹ cả Tôn Tiểu Bảo như , mắt của bà giật giật vài cái. Cái thằng c.h.ế.t tiệt, chỉ lung tung với trẻ con!
Cố Hướng Đông, cả Tôn mắng là đồ c.h.ế.t tiệt, giờ đây đang ôm lấy cô vợ nhỏ của với vẻ hài lòng.
“Vợ, cuối cùng thể ôm em ngủ .” Sở Y Nhất nép vòng tay của Cố Hướng Đông, cảm nhận thở ấm áp, thoải mái.
Vào mùa đông, điểm hữu dụng của Cố Hướng Đông càng đề cao, giống như một cái lò sưởi, sợ lạnh cho dù thời tiết lạnh đến . Tuy nhiên, mùa đông năm nay thể ở cùng cô nữa. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Sở Y Nhất chùng xuống.
Người đang trong lòng gì, Cố Hướng Đông cảm thấy khác lạ.
“Vợ, em ? Anh ngẩng đầu, khuôn mặt của cô.
“Em nỡ rời xa . Mùa đông lạnh thế , đắp chăn cho em, e rằng em thể nào ngủ ngon giấc.”
Mặc dù ủng hộ học tập và thiện bản , nhưng khi khoảnh khắc đó đến, cô vẫn nỡ rời xa .
Hai ngày đêm bên , đột nhiên trong hai một cần rời một , còn đến một nơi xa. Trong lòng cô thực sự thể chịu .
Nghe cô vợ nhỏ như , trái tim Cố Hướng Đông cũng se . Anh ôm cô, gì, thể nỡ rời xa cô chứ. Trước đây, mặc dù cũng sống ở hai nơi, nhưng về là thể về ngay. Lần thì khác, học tập theo hình thức khép kín. Khoan hãy đến chuyện ngoài, e rằng gọi điện thư cũng khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-398.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấu chốt là cô vợ nhỏ còn đang mang thai, đó là thời điểm cần ở cạnh bên.
“Vợ, cũng nỡ rời xa em!”
Nghe giọng như bóp nghẹt của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất rằng trong lòng của Cố Hướng Đông cũng cảm thấy khó chịu, chừng còn . Cô mau chóng gạt bỏ cảm xúc của , vỗ tay của chính .
“Thực nghĩ em cũng thấy nhanh. Sáu tháng thôi mà, đợi về , đúng lúc con của chúng cũng chào đời.” Không xảy , Sở Y Nhất cũng , chuyện thể chắc chắn .
“Vợ, nếu như bên việc gì thì em và dẫn Tiểu Bảo trở xã Hòa Bình . Anh ở đây, chỉ mỗi ba . Mẹ thì lớn tuổi, Tiểu Bảo còn quá nhỏ, em thì mang thai, sợ nếu chuyện gì, sẽ thích ứng kịp.”
Mặc dù cũng giải thích cho Quách Hòa Bình, nhưng Quách Hòa Bình còn chuyện riêng, công việc và gia đình. Chỉ sợ đến lúc đó lực bất tòng tâm.
Nghĩ nghĩ , vẫn cảm thấy xã Hòa Bình an nhất. Đầu tiên, chỗ đó ai cũng gốc gác. Thứ hai thì cả và hai ở nhà, việc gì cũng bọn họ giúp đỡ cho.
“Ừ, em . Đợi khi , em sẽ xử lý công việc ở bên và bọn em sẽ cùng trở về xã.” Thực Sở Y Nhất cũng suy nghĩ .
“Ừ, ngoanđấy.” Cố Hướng Đông cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi những lời của cô vợ nhỏ của .
“Con , bố chuyện cần một thời gian, con chăm sóc cho con nhé, đừng ăn h.i.ế.p con. Bằng , đợi khi bố về, bố sẽ đánh m.ô.n.g con đấy.” Cố Hướng Đông xoa cái bụng căng tròn của cô vợ nhỏ, như thật.
Dù vô cùng nỡ, cũng cầu nguyện vô để thời gian thể trôi qua chậm hơn một chút, chậm thêm chút nữa, nhưng cuối cùng vẫn đến ngày Cố Hướng Đông cần rời . Mang theo sự luyến tiếc và mong đợi của , Cố Hướng Đông đặt chân lên chuyến tàu hướng về thủ đô, và chuẩn bắt đầu một cuộc sống khác của riêng .
Tiểu Vương lái xe đưa gia đình Cố Hướng Đông ga tàu. Khi thấy Cục trưởng Cố yêu quý của lên tàu, trong lòng đa phần cảm thấy kích động. Dù gì tới khi Cục trưởng Cố của trở về, sẽ đổi .