Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế - Chương 381

Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:36:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Điều em thể bây giờ là để Y Nhất nghỉ ngơi nhiều hơn và đảm bảo rằng em ngủ đủ giấc. Sau đó, ăn uống ít hơn một chút. Nếu khi nào em ăn thì ăn, thì nên ép buộc em . Nếu như tinh thần của em hơn, em hãy dẫn em ngoài dạo một lát, để em mãi cũng .” Hà Thúy Lan suy nghĩ một hồi, đó với Cố Hướng Đông.

“Được, em chị dâu, phiền chị quá.” Cố Hướng Đông trở về nhà.

Nhìn thấy những bước vội vã của Cố Hướng Đông, Hà Thúy Lan mỉm . Cục trưởng Cố thực sự đặt Y Nhất nơi sâu nhất của trái tim . Vừa nãy cô cũng thấy những vết nôn dính áo quần của Cố Hướng Đông, mà Cố Hướng Đông để ý tới. E là lúc đó chỉ chăm chăm lo cho Y Nhất, đặt tâm tư chính bản .

Thật . Có một chồng như , phụ nữ mới bằng lòng chịu đau khổ mười tháng để mang thai một đứa con của riêng hai .

Sau khi Cố Hướng Đông về, đầu tiên liếc vợ, đó Tiểu Bảo đang ngủ ở bên , tiếp đó thì nhẹ nhàng dọn dẹp nhà cửa.

Mỗi sáng sớm là lúc Sở Y Nhất ở trạng thái nhất trong ngày. Sau một đêm nghỉ ngơi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tối hôm nôn nhiều , đến sáng hôm thèm ăn.

Cố Hướng Đông tìm quy luật , vì cố gắng hết sức để nhiều loại bữa sáng. trình độ của hạn, và bữa sáng hình dạng kỳ cục và xí, một món nào trông bình thường.

Sở Y Nhất thức dây và choáng váng khi thấy bữa sáng bàn.

“Cố Hướng Đông, đây là đồ ăn mà đó ?” Cô cố gắng hết sức để kìm nụ của . Xem chuyện gì thể khó Cục trưởng Cố, nhưng cuối cùng thì ai là hảo chứ.

“Cái thì do chị dâu , còn những món khác là do . Anh sợ em ăn món khác nên nhiều món. Em nếm thử , ngon thì ăn nhiều một chút, ngon thì chọn cái ngon mà ăn là .” Cố Hướng Đông cũng bất lực, chuyện giống như giải quyết một vụ án bắt kẻ . Quả thực khó khăn đối với , cũng hết sức .

Sở Y Nhất cũng đói bụng nên cầm đũa lên gắp một miếng “bánh” ở gần nhất. Cái chắc gọi là bánh nhỉ.

Nó mềm, ngon, và mùi vị gì, nhưng đối với Sở Y Nhất, một đang đói bụng thì đến mức khó ăn.

Cố Hướng Đông chăm chú cô vợ nhỏ của , cô cắn một miếng, nuốt xuống và cắn một miếng nữa. Khi mới cảm thấy nhẹ lòng.

“Anh cần dậy sớm để bữa sáng cho em . Trong em nhiều đồ ăn sẵn, chỉ cần giúp em thành nốt bước cuối là . Làm như thế cũng tiết kiệm thời gian, nếu sẽ mệt lắm đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-381.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù đang trong thời gian đặc biệt, Cố Hướng Đông bỏ công bỏ sức là chuyện nên . Tuy nhiên cô món đồ tiện lợi trong tay, hà tất gì khó và dày vò chứ.

Cố Hướng Đông sững một chú, đó mới phản ứng : “Ừ, . Đến lúc đó em cho em ăn gì, sẽ .”

“Được.” Lúc Sở Y Nhất rõ ràng đánh giá quá cao bản và đánh giá thấp phản ứng mang thai mạnh mẽ của . Không cần với Cố Hướng Đông cô ăn cái gì, thật ăn gì từ lâu .

“Thím ơi?” Đại Tráng và Tiểu Tráng ló đầu trong nhà, khi thấy Sở Y Nhất vẫy tay chào thì hai đứa trẻ mới bước trong.

“Trên bàn đồ ăn , hai đứa lấy ăn .” Sở Y Nhất chỉ cái đĩa nhỏ bàn và với hai đứa nhỏ.

Đại Tráng và Tiểu Tráng cũng khách sáo, hai đứa chọn những thứ thích ăn và trở chỗ Sở Y Nhất.

“Thế nào ? Chuyện mà thím nhờ hai đứa ?” Nhìn thấy hai đứa nhỏ tràn đầy khí lực, Sở Y Nhất bất giác bụng của , đứa trẻ trong bụng của cô cũng giống với hai đứa trẻ ? Sao giống chứ? Ngày nào cũng hành hạ cô, chắc chắn nghịch ngợm!

Cố Hướng Đông từ bên ngoài , thấy Đại Tráng và Tiểu Tráng đang bên giường trò chuyện với cô vợ nhỏ, Tiểu Bảo giường nghiêng đầu hai đứa trẻ.

Nhìn thấy Cố Hướng Đông , Đại Tráng và Tiểu Tráng đều nghiêm chỉnh , cả hai cung kính chào .

“Chào chú Cố.”

“Chào chú Cố.”

Cố Hướng Đông gật đầu với hai đứa trẻ, đó bước đến và hỏi cô vợ nhỏ của : “Giờ thấy đỡ hơn ?”

Thật còn hỏi một câu rằng cô ăn gì , nhưng cũng sẽ hỏi gì. Nói chừng thể khiến cô vợ nhỏ phản ứng dữ dội hơn, nên hỏi nữa. Lát sẽ tự chuẩn chút đồ ăn cho cô.

Loading...