Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-09-06 13:24:36
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cảm ơn chị ba.”

“Sau , nếu thiếu cái gì thì thể với , nếu thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp giải quyết.” Kể từ khi Sở Y Nhất đến công xã Hòa bình , Lục Ái Quốc vẫn luôn giúp đỡ cho cô. Lòng đổi lòng , mặc kệ khác Lục Ái Quốc là như thế nào, ít nhất thì cũng với cô.

“Cậu đấy, cần chuyên tâm sách hơn một chút. Lát nữa sẽ mua thêm vài quyển sách cho , tiến độ của thể chỉ bằng với những đứa trẻ , cơ hội sẽ đến cho sự chuẩn . Nếu vượt hẳn , thì bỏ thêm công sức.” Hướng phát triển của Lục Ái Quốc thể cứ mãi như bây giờ, chỉ chú trọng sản xuất, tương lai vẫn cần nhiều nhân tài trí thức và văn hóa. Nếu như chữ, chắc chắn thể nào xa.

“Vâng, chị ba, em nhớ .”

“Mấy chuyện đó , tin rằng Bí thư cũng thấy và nhớ, hãy nắm bắt.” Lục Ái Quốc thông minh lanh lợi, việc gì cũng ngăn nắp, gọn gàng. Nếu cô là Bí thư, chắc chắn sẽ nghĩ tới việc trọng dụng .

“Này, chị ba, chị quả thật là bố tái sinh của em.” Lục Ái Quốc cảm thấy cuộc sống của đột nhiên triển vọng.

“Được , đứa con nào lớn như , đừng trêu chọc nữa.”

Người dân xã Hòa Bình cảm thấy gần đây Lục Ái Quốc đổi. Nhìn bộ quần áo mới mặc, trông như phấn chấn cả lên. Ngày nào cũng đến lớp để học, mới đầu tưởng rằng chỉ là vì thấy mới lạ, ngờ kiên trì đến một thời gian dài, kể cả mưa gió bão bùng cũng từng nghỉ nào. Dần dần, cảm giác mà mang cho khác cũng đổi, trở nên nhã nhặn hơn. Những cô gái, những vợ mà đây thèm ngó ngàng gì tới Lục Ái Quốc, bây giờ cảm thấy chỗ nào cũng ưng.

“Ái Quốc, học đấy .” Lục Ái Quốc ngang qua một nhóm chị dâu đang chuyện phiếm, bọn họ thấy liền chào hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-145.html.]

“Vâng, chị dâu. Cô giáo Sở và cô giáo Lưu cho em cơ hội , em thể phụ tấm lòng của bọn họ .” Ồ, đúng , bây giờ Lưu Thục Phân và Sở Y Nhất cùng dạy bọn trẻ ở đó. Nơi đó giờ đây xây thêm một lớp học, căn cứ theo tuổi tác khác của những đứa trẻ mà chia hai lớp, bọn trẻ đến cũng càng ngày càng nhiều.

“Ái Quốc, bây giờ thật sự siêng năng tiến bộ nhỉ.” Lục Ái Quốc , chỉ mỉm rời gì.

“Lục Ái Quốc, trông bây giờ thật là kênh kiệu. Mới đầu nếu do Mã Nhị Nha giày vò, e là cũng chẳng lên mấy.”

“Đừng nhắc tới Mã Nhị Nha nữa, bây giờ cô gì còn xứng với chứ, chỉ là một chiếc giày rách.”

Vân Mộng Hạ Vũ

, rằng cô thể sẵn sàng mở rộng chân của chỉ vì một cái bánh ngô...”

“Thật giả thế, giống như của cô thế. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con chuột đào hang.” Khuôn mặt của đang tràn đầy sự ghét bỏ.

Nghe bảo Mã Nhị Nha bây giờ cũng thê thảm, còn quan tâm cô nữa. Lục Ái Quốc thì , tìm mục tiêu trong cuộc sống nên còn suy nghĩ gì về chuyện hành hạ cô nữa. Anh giao bọn họ cho đám bạn của , đám đó thì nguyên tắc giống như Lục Ái Quốc, bọn họ cho ăn cơm cũng là chuyện bình thường. Không chỉ trút giận lên Mã Nhị Nha và Cẩu Đản, thỉnh thoảng còn dẫn hai bọn họ qua công xã kế bên để kiếm ít tiền. Mẹ Cẩu Đản chịu nổi tủi nhục nên tìm cơ hội tự sát. Kể từ lúc đó, bọn họ tiết chế hơn một chút, nhưng vẫn thể cho Mã Nhị Nha và Triệu Lý Tưởng ăn cơm đúng giờ.

Mã Nhị Nha chết, cô đành tự tìm cách, cho nên mới những câu chuyện mà những cô chị dâu nãy bàn tán.

Nơi nào áp bức thì nơi đó sẽ sự phản kháng, một màn “đánh ” vui vẻ với canh gác , nhân lúc đàn ông đó kiệt sức và ngủ , cô tháo chạy ngoài. Sắc trời tối đen che phủ bóng hình của cô, cô chạy một mạch đến nhà của Lý Đại Ngưu. Vốn dĩ cô lén lút tìm Lý Đại Ngưu, bảo nể mặt tình cảm đây mà giúp đỡ cô, nhưng ngờ bước nhà thì thấy bố của Lý Đại Ngưu. Lý Chí Cường ngoài để tiểu tiện, đang mơ mơ màng màng thì thấy mặt của , ông sợ run cả , tới mức nín tiểu.

Mã Nhị Nha thấy bóng hình đó là Lý Đại Ngưu, mà là Lý Chí Cường, bố của Lý Đại Ngưu, cô liền chạy tới: “Chú Lý, chú Lý, là cháu đây, Nhị Nha. Chú Lý thể nào thương xót cho cháu …”

Loading...