“Mẹ ơi, ông nội và bà nội chỉ một con là bố của con, còn gia đình của chú hai và chú ba, chúng thể nào cái gì là cái đó. Nếu như một bố con kiếm và đưa hết cho , thì cũng gì . chung quy thì cũng thể nào đưa hết những thứ đó cho bà ngoại , thể bảo đảm bà ngoại sẽ đòi hỏi những thứ khác từ gia đình của chúng , bảo bà nội ăn thế nào với những khác trong gia đình đây!”
Cố Tiểu Xuyên của và , kể từ khi về, bà như biến thành một khác, hỏi han gì đến bé. Ngày ngày cứ cái , cái chịu, như thể gia đình họ Cố gì cũng như ý của . Hôm nay cãi với bố, bé thật sự thể tiếp nữa, cho nên hết những điều trong lòng của .
Trần Chiêu Đệ ngờ rằng đứa con ruột của dám như thế với , nhất thời cảm thấy thể chịu đựng , chỉ tay về Cố Tiểu Xuyên, tức giận đến mức run cả .
Sau đó Trần Chiêu Đệ gì nữa, xoay lên giường, kéo mền đắp lên xuống, thêm một câu nào nữa.
Cố Tiểu Xuyên liếc Cố Kiến Quốc, hai bố con cũng ngầm hiểu thêm gì nữa, đó khỏi phòng.
“Cố Hướng Đông, tự cầm tiền , em cần . Anh cứ đợi đó mà xem, chị cả của sẽ em như thế nào nữa. Có gì lát lén trả cho nhé.” Sở Y Nhất cầm túi tiền nhét trong tay của Cố Hướng Đông.
“Lấy thì cũng lấy , em cứ cầm , đưa cho cũng . Số tiền gần như đều là trợ cấp khen thưởng của , e là cũng sẽ dùng đến. Về nếu chúng gửi tiền cho , chắc trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu như . Ngoài , tiền là để cho chúng nuôi dưỡng con cái !”
“Bây giờ Tiểu Bảo cũng cần dùng nhiều tiền đến thế!” Sở Y Nhất như nhận điều gì đó, cô ngước đầu lên ánh mắt tràn ngập ý của Cố Hướng Đông, cô rằng Cố Hướng Đông về Tiểu Bảo.
“Vợ , bây giờ chúng là vợ chồng hợp pháp , thể thực hiện đúng nghĩa vụ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-139.html.]
Đừng thấy ngày thường Sở Y Nhất cứng rắn, lúc đây cô cảm thấy hổ, lỗ tai cũng đột ngột đỏ ửng lên, nhưng ngoài mặt thì thể bộc lộ rõ ràng như !
“Thực hiện nghĩa vụ , thế cục trưởng Cố chẳng cần trải qua huấn luyện mới thể thực hiện nghĩa vụ . Nếu như đủ năng lực, thì em thể trả hàng ?”
Cố Hướng Đông nhướng mày, kéo Sở Y Nhất qua, đó với tông giọng vô cùng từ tính: “Yên tâm , sẽ cho em cơ hội trả hàng !”
Cục trưởng Cố, đang thực hiện nghĩa vụ, cuối cùng thể điều đó. Vừa ăn xong bữa cơm tối, Trần Chiêu Đệ bụng của cô đau, nhà họ Cố đưa cô đến bệnh viện trong thị trấn. Nửa đêm nửa hôm, bọn họ cũng nên như thế nào, đành chỉ thể qua tìm Cố Hướng Đông. Cố Hướng Đông chẳng chẳng rằng, cũng theo, suy cho cùng đây là một sinh mạng nhỏ.
Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất và Cố Kiến Quốc, cả ba đều cùng với Trần Chiêu Đệ bệnh viện trong thị trấn. Tối thế , bọn họ cũng để cả Tôn, một phụ nữ lớn tuổi, thị trấn cùng với bọn họ.
Sau khi xuống kiểm tra, bác sĩ bảo vấn đề gì cả, thế nhưng Trần Chiêu Đệ vẫn một mực bảo rằng bụng của đau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc , Sở Y Nhất đang cảm thấy mất kiên nhẫn. Mới đầu, cô tưởng rằng Trần Chiêu Đệ thật sự đau bụng, dù gì vẫn ba tháng, sợ đứa con trong bụng của Trần Chiêu Đệ chuyện gì ngoài ý . Tuy nhiên, nãy kiểm tra , bác sĩ cũng vấn đề gì, thế mà Trần Chiêu Đệ vẫn cứ như , Sở Y Nhất thể nghi ngờ rằng liệu Trần Chiêu Đệ đang cố ý?
Bác sĩ nếu như thực sự thấy yên tâm, thì đành nhập viện ở vài ngày, theo dõi thêm xem .
Khi Trần Chiêu Đệ thấy , cô lập tức nhập viện để theo dõi.
Cố Kiến Quốc thấy Trần Chiêu Đệ như , khó xử, trong tay bọn họ đều tiền. Lần ngoài cũng là lấy tiền từ chỗ của , nãy một loạt kiểm tra sức khỏe tốn gần phân nửa tiền, giờ nếu như ở trong bệnh viện vài ngày, tốn tiền uống thuốc gì đó, thì tiền trong tay chắc chắn đủ.