SAU KHI BỊ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG, TÔI VÔ TÌNH VÀO GIỚI GIẢI TRÍ VÀ NỔI ĐÌNH ĐÁM - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-08-19 14:22:45
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thư Hoàn cúp điện thoại trở phòng khách.
Trong phòng khách, thành một vòng tròn. Ngoài Quý Hàm Chương, Hạ Hướng Dương và Lương Hạo, còn Vương Tú Như - thủ vai trưởng công chúa Thiều Nghi, Lưu Tâm Viễn - thủ vai Tô Thừa tướng, Thái Nguyên Hi - vai tiểu Hoàng đế, cùng một vài diễn viên khác đảm nhận các vai quan trọng trong phim.
Nếu lúc quản lý Chu mặt, chắc chắn ông sẽ nhận tất cả những đang ở đây đều là các diễn viên phòng nghỉ sắp xếp gần phòng của Đinh Phụng Kiều. Chỉ riêng Lương Hạo là ngoại lệ, nhưng hiển nhiên, thuộc loại nguy hiểm hơn cả.
Dù thời gian nghỉ hiếm hoi gọi tới để kịch bản, giống như một dạng “tăng ca trá hình” nhưng vẫn thoải mái chấp nhận.
Dù rảnh rỗi cũng chỉ là rảnh rỗi, bây giờ đồ ăn ngon, bước chân phòng suite tầng cao nhất của khách sạn Vãn Chu - nơi vốn chỉ đồn đãi chứ ít từng thấy, quan trọng hơn nữa là còn ảnh đế Quý Hàm Chương và Hạ Hướng Dương những tiền bối diễn xuất đỉnh cao trực tiếp thị phạm. Một buổi kịch bản như thế , quả thực là cơ hội khó gặp trong đời.
Như Lương Hạo chẳng hạn, thậm chí còn cảm thấy “ ưu ái” quá mức. Xét cho cùng, so với bất kỳ ai ở đây, địa vị của đều thấp hơn một bậc, kể cả về danh tiếng lẫn diễn xuất. Ngay cả Thái Nguyên Hi, thiếu niên hơn mười tuổi, kỹ năng thoại cũng “ăn đứt” mấy con phố.
điều đó chẳng hề gì. Chỉ cần cơ hội nâng cao kỹ năng diễn xuất, Lương Hạo sẵn sàng học hỏi từ bất cứ ai. Cũng giống như để con đường sự nghiệp thêm phần suôn sẻ, thể ngần ngại lấy lòng bất kỳ nữ minh tinh nào.
Diễn xuất tệ nhưng một khát vọng vươn lên mạnh mẽ hơn tất cả. Đàn ông tệ bạc nhưng nuôi trong lòng giấc mơ minh tinh kiên định đến cực đoan.
Ngay cả Giang Thư Hoàn khi thấy dáng vẻ như của Lương Hạo cũng khỏi dấy lên cảm giác ngổn ngang trong lòng.
Những khác cũng ấn tượng khó chịu, khó mà thẳng tay ghét bỏ Lương Hạo.
Ban đầu, buổi kịch bản tiến hành theo thứ tự vòng tròn, nhưng mỗi đến lượt Lương Hạo giống như dây chuyền sản xuất một chiếc máy hỏng nghẽn .
Lời thoại của lộn xộn đến mức thể tưởng tượng nổi khiến cách nào cưỡng ép bản năng nghề nghiệp để gật gù đồng ý. Họ chỉ đành lặp lặp việc thị phạm, hy vọng chỉnh sửa đôi chút.
Thông thường, Quý Hàm Chương sẽ mẫu , dùng kỹ năng đỉnh cao của một ảnh đế để diễn giải cách hiểu và thể hiện một đoạn thoại, đó Lương Hạo sẽ “mổ xẻ” phần trình diễn đó thành một mớ hỗn độn còn hình dạng. Tiếp đến, những khác đau đớn tiếp tục sửa cho .
Người duy nhất vẻ thích nghi nhất chính là Hạ Hướng Dương - từng Lương Hạo “tra tấn” suốt cả đêm hôm nào. Hồi , chỉ kiên trì thị phạm, sửa tới sửa lui. Còn bây giờ, bao nhiêu cùng gánh vác, khối lượng công việc giảm hẳn, thậm chí còn cảm thấy… Đôi chút dễ chịu.
Giang Thư Hoàn xuống chỗ của , bé Thái Nguyên Hi bên cạnh nhăn nhó mặt mày, lấy kịch bản che nửa gương mặt, cố gắng giảm bớt nỗi đau mà việc Lương Hạo thoại gây .
Cậu nhích gần Giang Thư Hoàn, hạ giọng thì thầm: “Chị Giang ơi, nhà chị là tổng giám đốc khách sạn đúng ? Chị thể nhờ họ cho thêm bánh kẹp trứng buffet sáng mai ? Em thèm bánh kẹp trứng lắm luôn !”
Mặc dù bé cố gắng hạ thấp giọng nhưng xa , trừ Lương Hạo đang chìm đắm trong “bước tiến thần tốc” của bản , tất cả còn đều thấy rõ.
Mấy gương mặt thoáng hiện sự bối rối.
Trước đó, khi Giang Thư Hoàn ngoài điện thoại, họ thì thầm bàn tán về phận của cô gái .
Một cô nàng quần áo giản dị, từ vai quần chúng lên vai phụ nhỏ, mà ở tầng suite cao cấp của Vãn Chu, bảo là mượn của . Ngoài Thái Nguyên Hi, ai cũng đủ lớn để hiểu “mượn” cũng lên nhiều điều về địa vị của .
Hơn nữa, vài tay săn ảnh từng rỉ tai rằng nữ diễn viên chạy xe máy điện là họ hàng của tổng giám đốc khách sạn. Tin tức giới giải trí và giới paparazzi vốn luôn mập mờ phức tạp, ai cũng hiểu một thông tin loại vô căn cứ.
Tuy đều tò mò nhưng chỉ dám bàn lưng vài câu, ngờ Thái Nguyên Hi thẳng thừng mặt cô.
Giang Thư Hoàn như chẳng để ý đến nét lúng túng của những khác, cô mỉm dịu dàng: “Chị sẽ hỏi giúp em.”
Cậu nhóc lập tức khẽ reo lên một tiếng “Yeah!” vui sướng.
lúc , Lương Hạo xong một đoạn thoại, đôi mắt ánh lên sự cảm động về phía Thái Nguyên Hi: “Em cũng cảm thấy tiến bộ đúng ? Hay em thị phạm cho thêm một nữa nhé? Anh sẽ luyện theo, nhất định đạt đến mức hảo!”
“…”
Vốn dĩ gương mặt Thái Nguyên Hi đang rạng rỡ liền biến thành vẻ đau khổ cùng cực.
Thêm hơn hai mươi phút nữa trôi qua, cuối cùng cũng đồng ý miễn cưỡng công nhận lời thoại của Lương Hạo đạt mức “vượt qua vạch đích”, cho phép dây chuyền tập kịch bản tiếp tục vận hành.
Giang Thư Hoàn liếc đồng hồ, thầm nghĩ chắc giờ Giang Trạm tới khách sạn , thuận lợi bắt tên đầu sỏ trong băng nhóm tội phạm .
Quý Hàm Chương phía bên cô, nghiêng đầu thoáng qua, lông mày khẽ chau .
Bất chợt
“Bùm!”
Một tiếng nổ trầm đục và chói tai vang lên.
Cậu bé Thái Nguyên Hi hoảng sợ nhảy dựng khỏi ghế: “Tiếng gì thế ạ?”
Khách sạn xây ngay trong khu phim trường, lẽ để tránh ảnh hưởng tới các đoàn phim khác hoặc gây cảnh lộ liễu nên chiều cao khách sạn lớn lắm. Dù ở tầng cao nhất, vẫn rõ động tĩnh bên .
Tiếng vang sắc bén dứt thì một trận ồn ào nổi lên.
“Có chuyện gì ? Xảy chuyện gì ?” Có khẽ hỏi.
“Sao thấy giống tiếng s.ú.n.g quá ? C-c- đoàn phim nào gần đây đang cảnh đấu s.ú.n.g ?” Giọng một khác run rẩy.
Cả nhóm vội vàng kéo cạnh cửa sổ sát đất, thấp thỏm hiếu kỳ xuống phía . Chỉ thấy cách đó xa, một chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao nhanh tới cổng khách sạn. Một nhóm cảnh sát trang đầy đủ vũ khí lập tức xuống xe, nhanh chóng biến mất trong tòa nhà.
“Hình như… Hình như họ tòa nhà !”
Mọi đưa mắt , vẻ hoảng loạn dần hiện rõ gương mặt từng . Họ đều là diễn viên, chỉ cần liếc một cái phân biệt là thật, là giả.
Những cảnh sát hiển nhiên là cảnh sát thật.
Thái Nguyên Hi sợ hãi đến mức cả run bần bật: “Có… Có kẻ trong khách sạn ? Có tiếng súng… Lẽ nào bọn s.ú.n.g thật ư?”
Giang Thư Hoàn xoa nhẹ đầu bé, buông một câu trêu đùa lạnh nhạt: “Hoàng thượng đừng sợ, Diệp sẽ bảo vệ .”
Thái Nguyên Hi liếc về phía Quý Hàm Chương, nhịn lẩm bẩm: “Diệp bảo vệ thì chắc cũng bảo vệ Nhiếp Chính Vương chứ…”
Cả phòng lập tức bật .
Bầu khí căng thẳng bớt đôi chút, nhưng sắc mặt vẫn khá hơn, riêng Lương Hạo thì trắng bệch: “Chúng … Chúng sẽ gặp nguy hiểm chứ? Khách sạn là đoàn phim bao trọn mà, ngoài cơ mà, kẻ ? Không lẽ chúng nhằm chúng ? , ảnh đế Quý, lẽ bọn họ bắt cóc để đòi tiền chuộc ? Phim ảnh diễn như thế đấy!”
Mọi : “…”
Thế là ? Nếu thật kẻ bắt cóc, còn định giao ảnh đế Quý vật hy sinh ?
Hơn nữa, là diễn viên, lẽ phim ảnh thế nào mà tin mấy tình tiết phim đến ?
Quý Hàm Chương hề tỏ khó chịu lời lẽ đó, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, dịu dàng, còn vô cùng bình thản phân tích tiếp: “Khách sạn đoàn phim thuê trọn, bên trong chỉ của đoàn và nhân viên khách sạn. Nếu kẻ trộn , lượng cũng nhiều. Mà là bắt cóc một ai đó trong đoàn, chắc chắn bọn chúng sẽ tay giữa ban ngày thế . Khả năng lớn hơn là trong lúc cảnh sát truy bắt tội phạm, chúng hoảng loạn chạy trốn, tình cờ lọt đây.”
Ánh mắt đảo một vòng, chạm một đôi mắt sâu lắng khác, khẽ mỉm trấn an: “Giờ cứ ở yên trong phòng, đừng manh động, đây là cách an nhất.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hạ Hướng Dương cũng gật đầu tán đồng: “Ảnh đế Quý đúng đấy, chúng cứ ở yên trong phòng, tránh gây phiền cho cảnh sát là nhất. Khách sạn nhiều phòng thế , kể cả kẻ , chắc tìm đến đây .”
Như thể câu vô tình kích hoạt một loại cờ đen đủi nào đó, gần như ngay khi Hạ Hướng Dương dứt lời, chuông cửa vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-nghe-thay-tieng-long-toi-vo-tinh-vao-gioi-giai-tri-va-noi-dinh-dam/chuong-41.html.]
Trong nháy mắt, ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cửa .
Không rõ do bầu khí căng thẳng tác động nhưng âm thanh vốn dĩ bình thường giờ như ẩn chứa một điềm gở khó tả. Trong lòng mỗi đều dấy lên một linh cảm như thể chỉ cần mở cánh cửa theo tiếng chuông, điều chẳng lành sẽ ập đến ngay tức khắc.
Thời gian dường như trôi thật chậm, cũng như chỉ thoáng qua trong một cái chớp mắt.
Tiếng chuông dừng .
Tất cả trong phòng hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí, một ai lên tiếng hỏi Giang Thư Hoàn - chủ nhân của căn phòng - tại chuông cửa vang lên mà cô mở.
Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên giọng một phụ nữ: “Tiểu Giang, Tiểu Giang, em ở trong đó ?”
Mọi trong phòng lập tức cảm thấy giọng quen thuộc. Người phản ứng nhanh nhất là Giang Thư Hoàn, bởi cô sớm dự liệu tình huống , đoán câu trả lời nên tự nhiên đoán ngay là ai.
Cô vội hạ thấp giọng : “Mọi mau phòng trong.”
Lương Hạo cũng nhận giọng đó, liền sửng sốt kêu lên ngay Giang Thư Hoàn: “Là cô Đinh…”
Chưa kịp dứt lời, Quý Hàm Chương ngay bên cạnh nhanh như chớp chộp lấy chiếc khăn quàng của ai đó bỏ sofa, động tác dứt khoát, gọn gàng, cần suy nghĩ, lập tức ấn mạnh khăn lên mặt Lương Hạo.
Cánh tay khẽ gập , nhẹ nhàng nhưng vững chắc, khống chế bộ cơ thể Lương Hạo.
Mọi trong phòng đều sững sờ hành động nhanh gọn của . Ngay cả Giang Thư Hoàn, vốn cũng định lao tới bịt miệng Lương Hạo cũng kinh ngạc chớp mắt mấy .
“Nghe lời cô Giang, mau rút phòng trong.” Quý Hàm Chương hạ giọng lệnh.
Lương Hạo bịt miệng ú ớ giãy giụa, Hạ Hướng Dương trái, , cuối cùng chọn tin Quý Hàm Chương, phụ giúp lôi Lương Hạo phòng ngủ.
Những còn đầy khó hiểu. Thái Nguyên Hi học theo Quý Hàm Chương, thì thào bằng giọng khẽ như gió: “ bên ngoài hình như là chị Đinh mà?”
Vương Tú Như và Lưu Tâm Viễn liếc , hai lớn tuổi hơn rõ ràng bình tĩnh hơn đám trẻ.
Vương Tú Như vỗ vai Thái Nguyên Hi, thì thào: “Cứ lời Tiểu Giang .”
Lưu Tâm Viễn chau mày, gật đầu đồng tình.
Những khác vẫn đầy thắc mắc nhưng tiếng s.ú.n.g , tất cả đều hoang mang, nên gì. Giờ thấy đưa quyết định, họ liền theo tâm lý bầy đàn mà theo, nhanh chóng rút phòng.
Đợi họ trong hết, Giang Thư Hoàn bước nhanh tới chiếc tủ rượu áp sát tường, mở két sắt ẩn giấu bên trong, ngón tay bấm mấy con thật nhanh, rút một túi vải nhỏ.
Ngoài cửa, giọng Đinh Phụng Kiều càng lúc càng to và gấp gáp: “Tiểu Giang, em trong đó ? Là chị, Đinh Phụng Kiều đây, chị chuyện quan trọng cần với em.”
Giang Thư Hoàn khẽ suy nghĩ cất giọng đáp: “Chị Đinh, xin nhé, em đang tắm. Chị chờ chút, em xả nước xong đồ sẽ ngay!”
Nói xong cô mặc kệ đối phương phản ứng thế nào, nhanh chóng phòng ngủ.
…
Vừa phòng, Quý Hàm Chương liền buông Lương Hạo .
Anh giật mạnh chiếc khăn quấn quanh đầu, định lớn tiếng nhưng theo bản năng hạ giọng, sợ Quý Hàm Chương thế thêm nữa: “Không , bên ngoài rõ ràng là cô Đinh mà, mở cửa? Lúc kịch bản gọi cô , giờ cô tìm tới , mở cửa là ? Với bên ngoài còn cướp nữa, nhỡ cô Đinh gặp bọn trong hành lang thì ?!”
Quý Hàm Chương , nhàn nhạt hỏi: “Nhỡ cô bọn cướp khống chế, cố tình gõ cửa nhử chúng thì ? Không bọn cướp định bắt cóc ? Biết chúng tìm tới đây. Hơn nữa, buổi kịch bản hề gọi cô Đinh, giờ cô xuất hiện?”
Thực trong lòng còn một nghi vấn nữa: Làm thế nào mà Đinh Phụng Kiều Giang Thư Hoàn đang ở căn phòng .
Lương Hạo nghẹn lời, càng nghĩ càng thấy lý. Gương mặt vốn tái vì sợ nay trắng bệch như tờ giấy: “… , ảnh đế Quý đúng. Tiếng s.ú.n.g to như thế, bình thường chẳng đều trốn trong phòng dám ló đầu ? Sao cô mò ngoài? Chắc chắn… Chắc chắn cô khống chế , là mồi nhử, là con Sói xám gõ cửa nhà cô bé quàng khăn đỏ! Trời ơi, bây giờ, đừng mở cửa, tuyệt đối mở cửa cho Đinh Phụng Kiều!”
Mọi : “…”
Anh đổi thái độ nhanh như lật trang sách ?
lúc chẳng ai còn tâm trạng trêu chọc Lương Hạo nữa.
Phân tích của Quý Hàm Chương quá hợp lý, ai nấy đều cảm thấy việc Đinh Phụng Kiều đột ngột xuất hiện tầng cao thế quả thật bất thường. Khả năng cô tội phạm khống chế kéo tới đây mồi nhử .
Hạ Hướng Dương gật đầu, vỗ tay một cái, khẽ: “ hiểu , bọn cướp nhắm tới ảnh đế Quý , mục tiêu là cô Giang!”
Trong phòng, chỉ là rõ Giang Thư Hoàn là tiểu thư nhà giàu, hơn nữa thiết với Vương Hữu Đức, từng tiết lộ rằng Giang Thư Hoàn bỏ ít tiền đầu tư cho đoàn phim.
Nếu là bắt cóc đòi tiền chuộc, nhắm cô tiểu thư là điều quá hợp lý.
Lương Hạo lập tức kêu lên thảm thiết: “ , chắc chắn là thế! Họ bắt cóc Giang Thư Hoàn, cô tiền, còn ở hẳn tầng thượng của khách sạn, chẳng là mục tiêu sáng choang ? Giá mà lên đây kịch bản. Hu hu, mạng quý hơn diễn xuất nhiều! Chúng liên lụy …”
Mọi : “…”
Hạ Hướng Dương nhịn mắng khẽ: “Sao đóng phim kháng chiến luôn ? Vai tay sai Nhật chắc hợp với lắm, diễn như thật !”
Lưu Tâm Viễn cũng cau mày: “Sao đổ cho cô Giang chứ!”
lúc , cửa bật mở, Giang Thư Hoàn bước . Thấy ánh mắt chút kỳ quặc, cô khẽ hỏi: “Sao ?”
Vừa hỏi, cô tiện tay đóng cửa, khóa thêm mấy lớp an .
“Chị Giang… Chị Đinh bọn bắt con tin đúng ?” Thái Nguyên Hi run run hỏi, khuôn mặt tái nhợt.
Giang Thư Hoàn xoa đầu , mơ hồ đáp: “Có thể là .”
Trong lòng cô thầm nghĩ: [Không chỉ là , cô Đinh chính là đồng lõa của bọn chúng và bọn cướp đang cầm s.ú.n.g ngay ngoài . Chỉ cần mở cửa, tất cả chúng sẽ thành con tin.]
Quý Hàm Chương liếc sang cô, ánh mắt phức tạp.
Cô gái rõ là can đảm trời sinh lạc quan đến mức sợ, trong tình cảnh mà vẫn còn tâm trạng đùa cợt như .
Giang Thư Hoàn chẳng để ý tới ánh của , siết chặt túi vải trong tay, bước tới phía bên căn phòng: “Mọi theo .”
Đó là một phòng đồ rộng hàng chục mét vuông, treo đầy các mẫu quần áo hàng hiệu mới nhất của từng thương hiệu lớn.
Đợi tất cả trong, cô cẩn thận đóng cửa . Lúc , vài mới nhận cánh cửa phòng đồ dày đến mấy chục centimet, đúng là một cánh cửa bọc thép.
Chưa kịp xuýt xoa vì quả nhiên xứng tầm “phòng tầng thượng”, bỗng ngoài vang lên một tiếng “Đoàng!”
Là tiếng súng!
Hơn nữa, là tiếng s.ú.n.g vang lên ngay sát bên ngoài!