Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://t.co/KbLAQ5oZQq
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên nha hoàn còn lại lập tức mặt mày hoảng sợ, sau khi hoàn hồn, liền phẫn nộ nói: "Đây là Thượng Thư phủ... sao cô dám tùy tiện động thủ?"
Khương Lệnh Chỉ cười nói: "Thượng Thư phủ thì sao? Loại nha hoàn lắm mồm như các ngươi, đánh thì cứ đánh, còn cần phải chọn địa điểm sao?"
"Không được vô lễ với đại tỷ tỷ!"
Đột nhiên một giọng nữ vang lên, Khương Lệnh Chỉ nhìn theo tiếng nói, liền thấy Khương Lệnh Uyên từ xa đi tới.
Nàng ta mặc một bộ váy lụa màu hồng nhạt, tuy không phải tuyệt sắc, nhưng lại rất thanh thuần đáng thương, như đóa sen vừa mới nở trong ao.
Mà phía sau Khương Lệnh Uyên còn có một nam tử dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú đi theo.
Bạch y bay phấp phới, ngọc quan vấn tóc, một đôi mắt đào hoa đa tình ngậm cười, vài lọn tóc lòa xòa trước trán lại càng toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng.
Lúc này, hai nha hoàn canh cửa vội vàng quỳ xuống, đồng thanh hô lớn: “Nhị tiểu thư, Nhị công tử.”
Khương Lệnh Chỉ bừng tỉnh, thì ra đây chính là Nhị công tử Khương gia - Khương Tầm.
Nàng đang định tiến lên gọi một tiếng Nhị ca thì nha hoàn bị đánh lúc nãy lại giành nói trước: “Xin Nhị tiểu thư làm chủ, chúng nô tỳ đang nói chuyện thì Đại tiểu thư không phân rõ phải trái đã ra tay đánh người.”
Khương Lệnh Uyên nhíu mày: “Các ngươi nói những lời Đại tỷ tỷ không muốn nghe, tỷ ấy muốn dạy dỗ các ngươi, ta có thể làm gì? Các ngươi cứ ngoan ngoãn chịu phạt đi.”
Khương Tầm khẽ cười một tiếng, vẻ mặt mỉa mạo nhìn Khương Lệnh Chỉ: “Sao vậy? Làm ra chuyện như thế còn không dám để người ta nói à?”
Hắn nhìn Khương Lệnh Chỉ từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu đã để ý Tiêu tướng quân, sao không nói sớm? Cần gì phải cướp hôn sự của Lệnh Uyên?”
Khương Lệnh Chỉ chỉ cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, chút hy vọng nhỏ nhoi về tình thân trong lòng nàng lặng lẽ tắt ngấm.
Sao nàng có thể ngốc đến vậy?
Trước đây luôn nghĩ đại ca, nhị ca không về nhà là vì một người phải canh giữ biên cương, một người học hành bận rộn, sao chưa từng nghĩ đến, bọn họ căn bản không hoan nghênh muội muội này.
May mà Khương Lệnh Chỉ đã quen với sự thất vọng đối với Khương gia, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lãnh đạm nhìn Khương Tầm: “Huynh đọc sách đọc đến ngu người rồi sao?”
Khương Tầm ngẩn ra: “Cái gì?”
Khương Lệnh Chỉ nghiêm túc nói: