Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 81:: Sau khi nạp thiếp thì động thai khí ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:56:44
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Nhiễm Thấm nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, khẽ mỉm , nhắc chuyện cũ, mà lơ đãng trò chuyện về cảnh sắc nàng trông thấy. Nào là chậu hoa nào nở tuyệt trần, là vun trồng . Cẩm Sơ lẳng lặng lắng .
Khi tới cổng Đông Cung, Tiêu Nhiễm Thấm với thị vệ: “Thái hậu sai tới dâng vài món điểm tâm cho Điện hạ.” Thị vệ tiếp nhận kiểm tra một lượt, xác nhận gì bất thường mới tránh đường. Cả hai bước qua ngưỡng cửa.
Cẩm Sơ là đầu đặt chân đến Đông Cung, khác với vẻ uy nghiêm của Từ An Cung, Đông Cung phần vắng vẻ và thanh tịnh, sắc màu tươi tắn duy nhất là những đóa sen hồng kiều diễm nở rộ trong ao. Nàng bước dọc hành lang, gió nhẹ thoảng qua, bất giác nghiêng đầu ngắm xung quanh.
“Đông Cung bỏ trống vài năm, vẫn y như cũ. Điện hạ chuộng sắc , bao nhiêu năm mà trong vườn còn chẳng nổi một đóa hoa, khiến luôn cảm thấy cô độc.” Tiêu Nhiễm Thấm bất lực thở dài, đoạn về phía Cẩm Sơ: “Theo phận hiện giờ của Cẩm Sơ , hẳn thường xuyên cung, chớ quên ghé Đông Cung nhiều hơn.” Cẩm Sơ khẽ động hàng mi, tủm tỉm đáp: “Nam nữ đại phòng, e là nhiều bất tiện.” Tiêu Nhiễm Thấm chớp chớp mắt, e lệ : “Không bảo tới gặp Điện hạ .”
Trong lúc trò chuyện tới một điện thờ, hai thị vệ gác nơi cửa. Tiểu thái giám vận trường bào xanh thẫm, cúi lưng : “Điện hạ dùng t.h.u.ố.c xong, đang nghỉ ngơi, xin phép nô tài trong bẩm báo, hai vị nương tử xin chờ chốc lát.” “Làm phiền .” Tiêu Nhiễm Thấm tỏ thái độ khách khí. Tiểu thái giám vội đáp dám nhận, đoạn xoay trong bẩm báo.
Chốc lát , với Tiêu Nhiễm Thấm: “Tiêu cô nương, Điện hạ cứ đặt đồ xuống, đa tạ Tiêu cô nương cất công một chuyến, chỉ là mang thương tích, tiện tiếp khách.” Tiêu Nhiễm Thấm ngạc nhiên liếc Cẩm Sơ, ánh mắt ngầm dò xét nhưng thoáng qua nhanh, nàng với tiểu thái giám: “Ngươi với Điện hạ rằng còn Công chúa ở đây ?” “Nô tài thưa ạ.”
Tiêu Nhiễm Thấm chịu bỏ cuộc, nàng mím môi : “Cứ sai mang tới một tấm bình phong, vài câu cũng , nếu , thật sự hồi đáp Thái hậu .” Nghe , sắc mặt tiểu thái giám lộ vẻ khó xử, chỉ đành trong bẩm báo, lâu liền bước : “Điện hạ mời hai vị cô nương trong.”
“Cẩm Sơ , vẫn là mặt mũi của lớn hơn.” Tiêu Nhiễm Thấm , khoác tay Cẩm Sơ bước trong, tiểu thái giám dẫn đường. Vừa lên bậc thềm, chợt một thái giám từ bên trong lao , tay bưng chén thuốc, xui xẻo đổ hết lên Tiêu Nhiễm Thấm.
Một trường quần màu phù dung dính đầy nước t.h.u.ố.c nâu sẫm, tí tách rơi cả lên hài thêu, sắc mặt Tiêu Nhiễm Thấm khẽ biến. “Nô tài đáng chết, xin cô nương tha tội.” Thái giám hoảng loạn quỳ xuống dập đầu. “Tiểu Đức Tử ngươi hấp tấp như , đụng trúng Tiêu cô nương, còn mau xuống chịu phạt!”
Mèo con Kute
Tiểu Đức Tử hoảng hốt. Tiêu Nhiễm Thấm hít sâu một , mặt nở nụ : “Không , lát nữa y phục khác là , dậy .” Tiểu Đức Tử lập tức dập đầu tạ ơn Tiêu Nhiễm Thấm.
“Lộc Quý!” Tiểu thái giám nãy dẫn đường lập tức cúi lưng, hành lễ qua một tấm bình phong: “Nô tài mặt.” Từ phía bên bình phong vọng tới giọng trong trẻo lười nhác: “Mấy hôm phụ hoàng ban thưởng vài tấm Phù Quang Cẩm tuyệt hảo, dẫn Tiêu cô nương chọn hai tấm .”
Tiêu Nhiễm Thấm từ chối: “Điện hạ, Phù Quang Cẩm quá quý trọng, thần nữ ạ.” “Là cô giáo dưỡng vô phương, để Tiêu cô nương kinh hãi . Hai tấm Phù Quang Cẩm màu sắc kiều diễm, hợp với Tiêu cô nương.”
Người giường tựa hồ đổi tư thế, từ trong bình phong mơ hồ xuyên thấu qua bóng hình mờ nhạt, ánh mắt cũng về phía : “Cô nhớ khi Tàng Châu xuất giá, Nội Vụ Phủ may ít y phục nhưng nàng mang hết . Tiêu cô nương và Tàng Châu tuổi tác tương đương, vóc dáng cũng gần như , Lộc Quý, dẫn Tiêu cô nương tới Bảo Lăng Các lấy hai bộ y phục, chớ để Tiêu cô nương nhiễm phong hàn.” Lộc Quý gật đầu: “Dạ.”
24_Tiêu Nhiễm Thấm lập tức kéo tay Cẩm Sơ. “Thiện ý của Thái hậu cô lĩnh hội, cô thể bất tiện, sẽ tiếp đãi hai vị nữa.” Thái tử cách bình phong động tác phất tay. Lộc Quý mặt hai : “Mời hai vị nương tử lối .”
Tiêu Nhiễm Thấm mỉm , lúc mới bỏ nghi ngờ trong lòng, nàng khom gối theo Lộc Quý rời . Hai ở cửa Đông Cung, Cẩm Sơ : “Chốc lát nữa Tiêu tỷ tỷ còn bẩm với Thái hậu, sẽ nữa. Tần lão phu nhân vẫn đang đợi ở cổng cung.” “Được, hôm khác tỷ chúng gặp.” Tiêu Nhiễm Thấm vẫy tay, sắc mặt chút lo lắng, lang thang trong cung với bộ dạng t.h.ả.m hại , nàng liền đẩy nhanh bước chân rời . Cẩm Sơ thở dài một , xoay .
“Đi ngay ư?” Từ phía cửa chợt truyền một tiếng , bất chợt dọa Cẩm Sơ mềm nhũn chân. Khi nàng đầu , kinh ngạc nãy còn giường thể dậy nổi, giờ phút đang đó trong một bộ trường sam màu trắng ngà, một tay chống lưng, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ đúng chuẩn một chính nhân quân tử, ôn nhuận như ngọc. Trên gương mặt tuấn lãng vô song còn vài phần như chằm chằm nàng.
Cẩm Sơ hồi thần, vội vàng hành lễ: “Điện hạ.” “Miễn lễ.” Cẩm Sơ dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-81-sau-khi-nap-thiep-thi-dong-thai-khi.html.]
Thái tử xoay một vòng tại chỗ: “ là chút vết thương cũ, nhưng nghiêm trọng như lời đồn bên ngoài.” Lời đột ngột khiến Cẩm Sơ vẫn còn ngơ ngác, giọng trầm thấp lạnh lẽo của Thái tử vang lên: “Cô , cũng bệnh kín.”
Nhìn Cẩm Sơ đôi má ửng hồng, thần sắc chớp động, Thái tử giận mà khẽ : “Có hai tấm lụa trơn hợp với nàng, lát nữa cô sẽ sai đưa tới phủ nàng.” Cẩm Sơ lập tức tạ ơn.
“Vẻn vẹn hai tấm gấm vóc thể sánh bằng ân cứu mạng.” Thái tử liếc sắc trời, yết hầu chậm rãi chuyển động: “Đi thôi, đừng để Tần lão phu nhân đợi lâu.” Cẩm Sơ lẩm bẩm ừ một tiếng, nhấc chân rời , dám ngoái đầu, luôn cảm thấy lưng một ánh mắt tối tăm khó lường đang chằm chằm .
Nàng rẽ một lối, khuất khỏi tầm mắt Đông Cung, lúc mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời khối đá lớn đè nặng trong lòng cũng tựa hồ trút bỏ. Vội vàng khỏi cổng cung, quả nhiên thấy xe ngựa của Tần lão phu nhân đang đỗ xa. Lên xe ngựa, Tần lão phu nhân hiền từ: “Đi thôi.”
Suốt dọc đường, Tần lão phu nhân hỏi gì cả, một lòng chuyên tâm nghiên cứu kỳ phổ: “Ta Trạm nha đầu , trong phủ ngươi còn ít kỳ phổ, liệu thể cho mượn xem thử ?” Cẩm Sơ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Một vài kỳ phổ là do phụ , đợi về sẽ chép một bản gửi tặng lão phu nhân.” “Chuyện … thì lão bà tử đây khách khí nữa.” Tần lão phu nhân liên tục tạ ơn, đến gần nơi mới tới chuyện Thái hậu ban hôn.
“Ta và Thái hậu quan hệ vô cùng , hôm nay mở lời, Thái hậu sẽ gây khó dễ cho ngươi nữa .” Nghe những lời , Cẩm Sơ yên lòng ít. Tần lão phu nhân đưa tới tận cổng Thịnh Quốc Công phủ mới yên tâm rời , Cẩm Sơ trở về phủ, lập tức tìm kiếm kỳ phổ , tĩnh tâm chép .
Vừa đến chập tối, Phi Nhạn cầm kéo khều khều sợi bấc đèn, ánh sáng trong phòng rực rỡ hơn một chút. Lặng lẽ chờ một lát, Cẩm Sơ mới chép xong bài cuối cùng, đợi mực khô hẳn mới đầu ngoài cửa sổ. Phi Nhạn : “Chủ tử dùng bữa ạ? Phương ma ma hầm canh vịt măng tươi, còn thịt heo Đông Pha sốt đào, và bánh gà nếp hấp.” Cẩm Sơ gật đầu.
Dùng bữa tối xong, nàng xoa nhẹ bụng , tản bộ lối đá cuội trong viện. Bên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập. Động tĩnh lớn đến mức ở hậu viện cũng rõ mồn một. Phi Nhạn xem xét vội vã về: “Chủ tử, là của Kỳ Quốc Công phủ tới cầu thuốc. Yên Yên hôm nay động thai khí, dấu hiệu sẩy thai, đại phu khẩn cấp cần Nhung Sâm Hoàn để giữ mạng.”
Cẩm Sơ nhíu chặt mày. Nhung Sâm Hoàn nàng quả thực , Đổng Yên Yên hầu hạ nàng mười năm cũng lạ. Đó là do phụ nàng đặc biệt tìm điều chế để điều dưỡng thể cho nàng, mỗi viên đều giá trị nhỏ. Cứ thế mà cho Đổng Yên Yên, nàng thật sự cam lòng.
“Nói với Kỳ Quốc Công phủ, một viên năm trăm lượng bạc.” Phi Nhạn gật đầu.
Chốc lát , Phi Nhạn mang tới một ngàn năm trăm lượng ngân phiếu, theo lời dặn của Cẩm Sơ mà đưa ba viên thuốc. Trước khi tiễn còn đặc biệt dặn đại phu kiểm tra, xác nhận sai sót mới buông tay. “Chủ tử vì cho? Cứ việc thoái thác…” Phi Sương tài nào hiểu nổi.
Cẩm Sơ : “Nhung Sâm Hoàn chỉ là để điều dưỡng thể, tuyệt đối thể giữ thai. Người của Kỳ Quốc Công phủ tới tận cửa cầu thuốc, kể gì khác, chỉ vì thể diện của Kỳ Quý phi, cũng tiện thoái thác.” Phi Sương bĩu môi: “ là tiện nghi cho nàng .”
Phi Nhạn an ủi: “Thôi , ngươi đừng giận nữa, ngươi đoán xem vì Đổng Yên Yên động thai khí?” Phi Sương thành thật lắc đầu.
“Là do Kỳ Dư An hôm nay mang về hai thất. Đổng Yên Yên bây giờ tính tình vô cùng nhạy cảm, khi cãi một trận lớn với Kỳ Dư An, lập tức liền thấy huyết. Một như nàng , sống còn đau khổ hơn chết, chúng hà tất so đo với nàng .” Sau khi Phi Nhạn khai giải, ánh mắt Phi Sương đều sáng bừng lên.
“Triệu gia sụp đổ, nhận nàng , ở kinh thành nàng nơi nương tựa, phía hoàng gia càng chẳng chút quan hệ nào. Hiện giờ nàng chỉ dựa chút tình cảm mỏng manh của Kỳ Dư An mà chống đỡ, nhưng Kỳ Dư An vì nàng mà mất vị trí Thế tử. Cứ chờ xem, chút tình cảm thể duy trì bao lâu .”
Đã từng qua vinh hoa phú quý rực rỡ, suýt chút nữa với tay chạm tới, thể cam tâm tình nguyện sống một cuộc đời tầm thường và bình phàm đây?