Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 7: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:55:19
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Cẩm Sơ tiến lên đón, bàn tay lạnh lẽo của nàng nắm lấy lòng bàn tay Triệu thị: “Mẫu tỉnh , khỏe hơn chút nào ?” Lòng bàn tay ấm áp của Triệu thị bỗng bàn tay lạnh như băng nắm chặt, theo bản năng hất , nhưng khi chạm ánh mắt ướt át của đối phương, bà đành cố kìm .
“Mẫu nữ chúng ba năm gặp, cũng nên xuống trò chuyện chút.”
“Được.”
Hai xuống. Thịnh Cẩm Sơ sang nha dặn dò: “Mau chuẩn chút đồ ăn đến đây.”
“Không cần , đói.” Triệu thị vẫy tay, giờ bà còn tâm trí nào mà ăn, chỉ mau chóng trở về kinh thành.
Phương ma ma thấy đành lòng, nhắc nhở: “Cô nương hôm nay nuốt một giọt nước nào, lão nô nấu cho một bát mì nhé?”
“Đa tạ ma ma.”
Triệu thị , nét mặt thoáng lộ vẻ tự nhiên, bà đổi chủ đề, ngoài cửa sổ: “Muộn thế ngươi còn đến quán cháo ?”
Thịnh Cẩm Sơ giải thích, xem như ngầm đồng ý. Triệu thị với giọng điệu mập mờ: “Cái tính nết của ngươi đúng là giống phụ ngươi, đều lương thiện như .”
Nhắc đến phụ , Thịnh Cẩm Sơ hỏi, một như phụ , vì cớ gì kết cục ? Nàng cố kìm .
“Cẩm Sơ, định đưa ngươi về kinh thành, ngươi tuổi cũng còn nhỏ nữa, cũng nên xem xét tìm mối hôn sự .” Triệu thị đ.á.n.h giá Thịnh Cẩm Sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay xinh rạng rỡ, mày ngài mắt phượng như vẽ, tinh xảo như một con búp bê sứ. Với dung mạo như , đặt ở kinh thành, chắc chắn là sẽ nổi bật nhất.
E rằng sẽ vượt qua Yên Yên. Triệu thị chợt nghĩ, đến kinh thành , chuyện sẽ do nàng quyết định nữa.
“Nữ nhi xin theo sắp đặt của mẫu .” Thịnh Cẩm Sơ ngoan ngoãn như khi, điều khiến Triệu thị hài lòng. Nhớ chuyện xảy ban ngày, sắc mặt Triệu thị chùng xuống: “Cẩm Sơ, ban ngày rốt cuộc là xảy chuyện gì? Sao ngươi dám cãi lời giữa thanh thiên bạch nhật như ? Có kẻ nào xúi giục ngươi ?”
Thịnh Cẩm Sơ khóe mắt ửng đỏ, tủi : “Làm chứ? Nữ nhi chỉ cắt đứt quan hệ với mẫu , để mẫu ở kinh thành sẽ phận Thịnh gia chủ mẫu trói buộc. Hơn nữa, Lũng Tây đều đang đồn rằng mẫu vong ân bội nghĩa, ích kỷ bạc bẽo, phu quân c.h.ế.t bán gia sản tư thông với tình lang. Nữ nhi đều là để bảo vệ danh tiếng của , đành c.h.ế.t .”
Một câu vong ân bội nghĩa, ích kỷ bạc bẽo, một câu tư thông tình lang, còn nguyền rủa bà chết. Triệu thị mà gan ruột đau nhói, thở dồn dập.
Mèo con Kute
“Toàn là lời bậy bạ!”
Nói như thì Thịnh Cẩm Sơ nhận cũng là lý do. Triệu thị vốn nhân cơ hội chất vấn Thịnh Cẩm Sơ, giờ thì chẳng thể trách móc gì nữa. Người nhận , ngược còn là hiếu thuận, vẹn danh tiếng cho Triệu thị. Ai bảo việc bà bán gia sản là sự thật chứ.
Triệu thị hít sâu một , mặt nở nụ dịu dàng: “Cẩm Sơ, những lời đó đều là đồn đại, thể tin . Ngươi và là con ruột, lẽ là thiết nhất thiên hạ.” Nói đoạn, Triệu thị xoa xoa ngực: “Đều tại mắc bệnh, nhất thời nhận nhầm , để ngươi chịu ủy khuất .”
“Mẫu gì chứ, nữ nhi thương xót còn kịp, trách ?”
Hai con trò chuyện tâm tình với . Triệu thị mấy mở lời hỏi về gia sản Thịnh gia, nhưng định , Thịnh Cẩm Sơ kéo Triệu thị hỏi: “Mẫu thể kể cho nữ nhi ba năm nay ở kinh thành sống thế nào ? Ở nhà ngoại ai bắt nạt ? Phụ qua đời, chắc hẳn đau lòng ?”
Triệu thị chặn họng đến mức á khẩu, thậm chí còn chút chột . Bà đau lòng ư? Khoảnh khắc ba năm bà lên xe ngựa rời khỏi Lũng Tây, tâm trạng vô cùng vui vẻ, suốt dọc đường tươi ngớt. Sau khi trở về kinh thành cũng chẳng chút đau buồn nào, ngược còn chút bực bội vì mất đến mười ba năm mới thể về kinh thành. Thời gian quá lâu . Lâu đến mức kinh thành gần như quên mất như bà .
Đối mặt với câu hỏi của Thịnh Cẩm Sơ, Triệu thị chột mặt , cầm khăn tay giả vờ đau buồn lau khóe mắt: “Tất cả đều qua , nhắc nữa. Sau ngươi ở bên là đủ .”
Thịnh Cẩm Sơ Triệu thị bộ tịch, cũng vạch trần.
Lại trò chuyện thêm một lát, Phương ma ma mang thức ăn đến. Triệu thị nhớ đến lúc bôi t.h.u.ố.c cho Thịnh Yên Yên, liền tìm một cớ để rời . Tiễn đối phương rời . Nụ mặt Thịnh Cẩm Sơ dần biến mất. Cuối cùng, sự khuyên nhủ của Phương ma ma, nàng miễn cưỡng ăn nửa bát mì mới thôi.
Về phòng, nha nhỏ đến bẩm báo: “Phu nhân y phục của nha đến viện của Thịnh Yên Yên, bôi t.h.u.ố.c cho cô nương, còn đưa đồ ăn đến, ở đó hơn nửa canh giờ.”
Thịnh Cẩm Sơ chẳng hề bất ngờ: “Cứ tiếp tục theo dõi, dặn dò xuống , mấy ngày bất cứ ai cũng tự tiện đến gần từ đường.” Những kẻ đó xứng thắp hương cho phụ .
Nha nhận lệnh rời .
“Phu nhân đến đây, chắc chắn sẽ dễ dàng bỏ qua. Cô nương tính toán gì ?” Phương ma ma hỏi.
“Đợi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-7.html.]
Đợi kẻ đó tự tìm đến.
Đợi bà mở miệng cầu xin nàng trở về kinh thành.
Màn đêm dần buông. Thịnh Cẩm Sơ tay cầm chén nóng, vẻ mặt bình tĩnh bên bàn, dung nhan thanh tĩnh ôm một cuốn sách , trong phòng im ắng lạ thường. Thỉnh thoảng tiếng lật trang sách. Phương ma ma bầu trời tối đen, : “Cô nương, hãy nghỉ ngơi một chút , coi chừng hỏng mắt.”
“Ừm.” Nàng lơ đãng đáp.
Trong lòng nghĩ lẽ đêm nay sẽ đến, nàng vội vã rửa mặt lên giường. Ngày hôm trời sáng, Phương ma ma gọi nàng dậy: “Cô nương, cô nương.”
Thịnh Cẩm Sơ mở mắt.
“Sáng sớm hôm nay lão Tề ở bài vị lão gia phát hiện.”
Một câu khiến Thịnh Cẩm Sơ lập tức tan biến hết buồn ngủ. Nàng vén chăn, mặc y phục đến từ đường một chuyến. Tề Tiêu thấy nàng đến liền vội vàng đưa thứ đó lên. Một khối ngọc bội màu vàng son, ở giữa khắc chữ “Trạm”, sờ thấy mịn màng, chất ngọc trong suốt, tuyệt đối vật tầm thường.
“Cô nương, đây là ngọc bội của Thái tử, lão nô… , tuyệt đối nhận sai . Đêm qua Thái tử điện hạ đến tế bái lão gia.” Tề Tiêu già nua nước mắt giàn giụa, cũng uổng công lão gia liều c.h.ế.t giúp Thái tử một phen. “Giờ đây Thái tử chiến thắng trở về, là trữ quân, cô nương cũng xem như chỗ dựa .”
Thịnh Cẩm Sơ nắm chặt ngọc bội, cũng vô cùng kích động. Sĩ nông công thương, phận thương nhân vốn thấp kém. Sau khi phụ qua đời, bao nhiêu xa lánh Thịnh gia. Nếu Triệu thị lòng đối phó nàng, đủ để nàng chịu khổ . Huống chi còn Kỳ Quốc Công phủ cũng nhúng tay nữa. Nếu tùy tiện đến kinh thành, nàng cũng mấy tự tin để lật đổ Triệu gia và Kỳ Quốc Công phủ. Giờ đây, xem như chút tự tin.
“Lão nô hiểu, vì Thái tử điện hạ quang minh chính đại đến tế bái chứ?” Phương ma ma nghĩ rằng, Thái tử từ cửa chính tiến , chẳng là trực tiếp chống lưng cho cô nương ?
Thịnh Cẩm Sơ : “Thái tử cưới, gả, một khi lộ mặt, e rằng sẽ lợi dụng. Để ngọc bội là khi gặp nguy nan, dựa ngọc bội mà đến cầu cứu. Hơn nữa, chuyện Thái tử vận chuyển lương thảo đốt cháy ba năm còn điều khuất tất, việc lộ ngoài, cũng là để tránh hiềm nghi, gây thêm phiền phức cho .”
Để ngọc bội, còn tự lấy chứng cứ đưa đến, chứng minh thành ý. Phương ma ma chợt hiểu .
Thịnh Cẩm Sơ cất ngọc bội , Lục đại nhân đến. Nàng lập tức chạy đến, quả nhiên thấy Lục đại nhân mặc quan bào màu xanh lam đậm, phía theo mấy chục tên ngục , khí thế đó quá đỗi trang nghiêm. Nàng giật giật mí mắt, bộ tới : “Lục đại nhân.”
Lục đại nhân liếc đến, trầm giọng : “Thịnh cô nương, kẻ tự ý bán gia sản Thịnh gia ba năm manh mối .”
Thịnh Cẩm Sơ hiểu, chỉ vì chuyện mà sáng sớm phô trương thanh thế lớn như đến Thịnh gia ?
“Manh mối gì cơ?”
Triệu thị tin liền nhíu mày đến, chất vấn Thịnh Cẩm Sơ: “Ngươi báo quan ?”
“Không Thịnh cô nương báo án, chỉ là một vụ án liên quan đến một trong những cửa hàng của Thịnh gia, mà trùng hợp cửa hàng đó là do phu nhân bán rẻ ba năm .” Lục đại nhân một cách nghiêm túc, từ trong n.g.ự.c áo lấy văn tự chữ ký và điểm chỉ của Triệu thị: “Cửa hàng tranh chữ , phu nhân nhớ ?”
Triệu thị đôi mày nhíu chặt, lâu đáp lời.
Thịnh Cẩm Sơ tiến lên giải thích: “Phụ lúc mới qua đời, mẫu mắc bệnh huyễn chứng, chắc nhớ rõ, khi nào hiểu lầm gì ?”
Lục đại nhân : “Đây là một cửa hàng cổ vật tranh chữ, mấy tháng thị trường lưu truyền một bức tranh chữ ấn ký của Vân Mặc Trai.”
“Vân Mặc Trai bán tranh chữ thì vấn đề gì ?” Triệu thị nhịn hỏi.
Lục đại nhân quanh một lượt, hiệu cho những khác lui xuống, lạnh giọng : “Trong tranh chữ còn cất giấu bản đồ biên phòng!” Ba chữ “bản đồ biên phòng” khiến lòng Triệu thị chấn động, bà lập tức lắc đầu: “Không, , chuyện hề .”
“Xin phu nhân hãy giao những trong danh sách .” Lục đại nhân lấy một danh sách, đó rõ ràng tên mấy , tất cả đều là tâm phúc của Triệu thị.
Triệu thị nhíu mày: “Chuyện khi nào là hiểu lầm ?”
“Chuyện liên quan trọng đại, thà g.i.ế.c nhầm một ngàn chứ quyết bỏ sót một ai.” Sắc mặt Lục đại nhân vô cùng khó coi. Triệu thị cũng dám cãi lời. Chuyện bản đồ biên phòng một khi bại lộ, đó chính là trọng tội tru di cửu tộc, bà gánh nổi hậu quả. Thật may, những đều theo đến Lũng Tây. Cũng chỉ thể giao mà thôi.
Lục đại nhân trực tiếp đưa tất cả những trong danh sách . Người , Triệu thị liền đ.á.n.h giá Thịnh Cẩm Sơ: “Cẩm Sơ, Lục đại nhân vô cớ đến Thịnh gia? Có là ngươi ?”
“Mẫu cẩn trọng lời !” Thịnh Cẩm Sơ lập tức phản bác: “Bản đồ biên phòng là tội tru di cửu tộc, nữ nhi dám?” Triệu thị nghĩ cũng , một khi kết tội là sẽ mất mạng, bà cái gan đó. Bà quả thực cái gan đó. Chuyện bản đồ biên phòng lộ , tương đương với việc đặt Thịnh gia lên giàn lửa mà nướng.