Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 484:: Thủ Đoạn Của Quý Phi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:31:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phượng Nghi Cung tĩnh dưỡng gần hai mươi ngày, thể Phương Đồ cuối cùng cũng hồi phục. Phù Nguyệt cẩn thận đỡ nàng đến bên cửa sổ, sợ gió thổi nên khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng. Phương Đồ chau mày ngoài cửa sổ, chìm suy tư.
“Nương nương, Phương đại nhân cầu kiến.” Một cung nữ nhắc nhở, kéo suy nghĩ của Phương Đồ về. Nàng lập tức : “Mau truyền!”
Chốc lát , Phương Dật đến ngoại điện, chắp tay thỉnh an: “Vi thần xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Huynh trưởng cần đa lễ, mau dậy.” Phương Đồ hư tay nâng lên, đôi mắt đỏ hoe. Những ngày nàng tuy đang tĩnh dưỡng, nhưng tin tức bên ngoài bỏ sót chút nào, đặc biệt là chuyện Phương gia.
Nàng trưởng phong thần tuấn lãng, ý khí phong phát nay trở nên phần tiều tụy, hốc mắt quầng thâm xanh xám, mặt là sự mệt mỏi che giấu , càng thêm xót xa: “Huynh trưởng gầy .”
Nghe , Phương Dật dậy ngẩng đầu mỉm : “Vi thần vẫn , ngược là nương nương vẻ đơn bạc hơn. Trước khi đến, tổ mẫu đặc biệt sai vi thần hỏi thăm nương nương, xem an lành .”
Sau khi mất hài tử, Phương Đồ quả thực đau đớn tột cùng, vì là tiểu hoàng tử, mà là nàng m.a.n.g t.h.a.i chín tháng trời ròng rã, sắp đến ngày sinh nở, mà kịp gặp mặt mà mất con.
Điều khác gì khoét trái tim nàng.
“Ta việc đều , trưởng cần lo lắng.” Phương Đồ nhạt.
Phương Dật ngẩng mắt nàng, mặt lộ vẻ áy náy, định mở lời thì Phương Đồ ngăn : “Chuyện trách , trưởng cần bận tâm, càng đừng tự trách .”
Liễu Thấm Xuân hãm hại nàng, Phương Đồ đương nhiên tức giận, nhưng việc quả thực thể trách Phương Dật. Phương Dật cụp mắt: “ dù nàng cũng là thê tử kết tóc của vi thần, mưu tính lâu như trong Phương gia mà vi thần hề chút nào, là của vi thần.”
Phương Đồ khuyên: “Thôi bỏ , từng trách tội Phương gia, trưởng và tổ mẫu cũng nên buông bỏ.”
Trong lúc chuyện, bên tai truyền đến tiếng trẻ con .
Nhũ mẫu ôm hài tử đầy tháng mà hát ru, Phương Đồ dần chấp nhận sự tồn tại của tiểu hoàng tử. Bé trắng hồng mềm mại, đôi mắt đen láy đảo tròn, đáng yêu vô cùng. Nàng thở dài một : “Thái y , điều dưỡng thể, còn thể con. Nay tiểu hoàng tử nuôi dưỡng ở Phượng Nghi Cung, địa vị của vững chắc, còn gì thỏa mãn nữa ?”
Ánh mắt Phương Dật tối , cổ họng se sắt, tự cảm thấy còn mặt mũi nào gặp nàng nữa. Phương Đồ cố vẻ rộng lượng mà : “Chung quy thể vì một đứa bé mà cả đời thể sống tiếp .”
Hai an ủi nửa canh giờ, Phương Dật nghĩ còn việc nên cáo từ.
Sau khi , nụ mặt Phương Đồ nhạt dần.
“Nương nương đang nghĩ gì ?” Phù Nguyệt hỏi.
“Chuyện trong lòng trưởng dễ chịu.”
Một bên là ruột thịt, một bên là thê tử kết tóc, kẹt giữa lưỡng nan, Phương Đồ quen Phương Dật nhiều năm như , nào thấy tiều tụy như thế bao giờ?
Phương Đồ mà cũng xót xa.
“Thiếu phu nhân cũng thật là hồ đồ!” Phù Nguyệt chỉ một cảm thán, ngày lành tháng chịu hưởng, cứ gây chuyện.
Hại hại .
Phương Đồ lắc đầu: “Chuyện tra đến bây giờ vẫn tìm hung thủ thật sự, nàng lẽ khác lợi dụng.”
Trong lúc trò chuyện, bên ngoài báo Cầm Lương phi cầu kiến.
Mấy ngày nay Cầm Lương phi hầu như ngày nào cũng đến, nhưng triệu kiến ít. Phương Đồ mệt mỏi ứng phó, liền lấy cớ thể khỏe mà từ chối.
, Cầm Lương phi sai truyền lời việc cực kỳ quan trọng bẩm báo.
Thế là Phương Đồ cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Chốc lát , Cầm Lương phi dẫn theo cung nữ bước , nàng mặt lộ vài phần lo lắng, thấy Phương Đồ liền khụy gối hành lễ: “Thần xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Phương Đồ ghế, vén gọn y phục, liếc Cầm Lương phi: “Nói , chuyện gì quan trọng?”
Cầm Lương phi lập tức quanh bốn phía, thôi.
Thấy , Phương Đồ cau mày, do dự một lát phất tay, chỉ giữ hai hầu cận, những còn đều lui xuống.
Sắc mặt Cầm Lương phi trầm xuống: “Nương nương, thần ngẫu nhiên ngày thị tẩm của Vân Tần chút bất thường.”
Vừa mở lời, mí mắt Phương Đồ giật giật, nàng cau mày về phía Cầm Lương phi: “Lương phi, ngươi là ý gì?”
“Chẳng lẽ nương nương hề nghi ngờ , Vân Tần mới m.a.n.g t.h.a.i hơn bảy tháng, trùng hợp đến thế mà sinh cùng ngày với ?” Cầm Lương phi cảnh giác : “Thần nghi ngờ thế tiểu hoàng tử vấn đề, căn bản sinh non bảy tháng, mà là đủ tháng sinh.”
Phương Đồ giận quá hóa , nhướng mày dài: “Lương phi, lời thể bừa. Nay tiểu hoàng tử là hoàng tử duy nhất gối Hoàng thượng, phận quý trọng. Hơn nữa, Vân Tần xưa nay luôn giữ bổn phận thật thà, thể chuyện với Hoàng thượng?”
“Vân Tần dám, nhưng Kiều Quý phi thì dám!” Cầm Lương phi liều lĩnh , bạo gan hơn mà rằng: “Kể từ khi Kiều Quý phi mất con, sợ Hoàng thượng ghét bỏ thêm nữa, lẽ mượn bụng khác sinh con, củng cố địa vị của . Chỉ là may, đứa bé Hoàng thượng đưa về gối .”
Cầm Lương phi cũng tin một đứa trẻ bảy tháng thể bình an sinh , trùng hợp đến thế, cùng một ngày chuyển .
Chắc chắn là Kiều Quý phi mượn cơ hội che giấu điều gì.
“Tất cả những điều chẳng qua đều là suy đoán của ngươi mà thôi, Lương phi, thể vì suy đoán của mà tùy tiện nghi ngờ như .” Phương Đồ kiên nhẫn khuyên.
Thế nhưng Cầm Lương phi một mực tin tưởng, nghi ngờ thế tiểu hoàng tử: “Chuyện chỉ thần nghi ngờ, hậu cung ai mà nghi ngờ? Vân Tần đột nhiên mang thai, Kiều Quý phi chuyển đến Hàm Phúc Cung, sinh nở rõ ràng, ngay cả nhũ mẫu hầu hạ tiểu hoàng tử cũng , tiểu hoàng tử căn bản hề yếu ớt như trẻ sinh non…”
Lời , sắc mặt Phương Đồ liền đổi: “Lương phi gặp nhũ mẫu khi nào?”
Phượng Nghi Cung khi nào trở nên tự do đến thế?
“Nương nương đừng hiểu lầm, nhũ mẫu chuẩn đây của Phượng Nghi Cung vì thể khỏe nên cho khỏi cung, thần vô tình gặp nàng đường.”
Cầm Lương phi giải thích.
Phương Đồ cau mày, về phía Phù Nguyệt. Những ngày nàng quá đau buồn, những chuyện liên quan đến Phượng Nghi Cung nàng đều hỏi đến.
Thấy sắc mặt Phù Nguyệt trắng bệch, Phương Đồ lập tức đoán chuyện thể là thật.
“Trước đây một nhũ mẫu họ Tiền, từng ở trong cung một thời gian, đó hiểu thường xuyên đau bụng, tiểu hoàng tử b.ú sữa của nàng thì quấy ngừng, liền đổi một nhũ mẫu khác, đưa nàng khỏi cung.” Phù Nguyệt nhỏ giọng .
Phương Đồ hít sâu một , về phía Cầm Lương phi: “Ngoài những lời nhũ mẫu , còn chứng cứ nào khác ?”
“Chưa từng .” Cầm Lương phi lắc đầu, tay nàng nắm chặt chiếc khăn: “Nương nương nếu nuôi dưỡng một nghiệt chủng rõ lai lịch, sự thật sáng tỏ, chẳng sẽ đời phỉ báng rằng vì củng cố địa vị mà từ thủ đoạn ?”
16. Nhìn Cầm Lương phi vẻ mặt như thể chuyện đều vì nàng, Phương Đồ cố nén cơn giận, nàng : “Vân Tần lá gan cũng quá lớn, dám lấy nghiệt chủng mạo xưng huyết mạch hoàng gia, chuyện chắc chắn Kiều Quý phi che chở mới thành công, còn mong nương nương minh xét.”
Phương Đồ xoa xoa thái dương.
“Nương nương tuy đau mất hoàng tử, nhưng còn trẻ, nhất định còn đích tử của , hà tất nuôi con của khác gì?”
Từng câu từng chữ đều đ.â.m thẳng tim.
Phương Đồ hết kiên nhẫn: “Lương phi, đây chẳng qua chỉ là suy đoán nhất thời của ngươi mà thôi, dân gian cũng chuyện sinh con bảy tháng, Vân Tần cũng nên ngươi phỉ báng như !”
“Hoàng hậu nương nương…” Cầm Lương phi sững sờ, dậy, mặt tràn đầy lo lắng: “Thần là vì giang sơn Bắc Lương, vì danh tiếng tương lai của mà suy nghĩ, dốc hết tâm can nuôi dưỡng đứa trẻ, cuối cùng công cốc, đời dị nghị, thể nghĩ thần như ?”
“Đủ !” Phương Đồ phất tay, sai đưa Cầm Lương phi ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-484-thu-doan-cua-quy-phi.html.]
Phù Nguyệt thấy lập tức lôi Cầm Lương phi .
Sau khi tai yên tĩnh, Phương Đồ lập tức sai báo việc cho Triều Hi, cũng phái gửi thư cho Kiều Quý phi.
Ngoài còn sai với Phương Dật một tiếng, bắt lấy nhũ mẫu họ Tiền , hỏi kỹ càng, xem rốt cuộc còn những gì.
“Lưu ý những lời đồn đại trong cung, đừng để lọt những lời nên truyền.” Phương Đồ dặn dò.
Phù Nguyệt gật đầu.
Mèo con Kute
……
Cầm Lương phi đuổi khỏi Phượng Nghi Cung, cũng hề tức giận, ngược còn tâm trạng mà đến Ngự Hoa Viên, tìm một đình hóng mát xuống.
Đợi nửa canh giờ thì đợi kết quả mong .
“Cung nữ của Phượng Nghi Cung đến Nghị Chính Điện một chuyến, còn một đến Hàm Phúc Cung của Kiều Quý phi.”
Nghe , Cầm Lương phi cong môi lạnh: “Quả nhiên bổn cung đoán đúng , Kiều Quý phi và Hoàng hậu căn bản là cùng một phe, đứa bé tám phần là do Kiều Quý phi sắp đặt để Hoàng hậu chỗ dựa.”
“Nương nương, nô tỳ hiểu, Kiều Quý phi vì như ?” Thị nữ hoang mang, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Cầm Lương phi dựa lan can, nắm một nắm thức ăn cho cá rải xuống ao, thu hút đàn cá chép tranh giành, con còn nhảy lên khỏi mặt nước, b.ắ.n tung tóe ít nước.
“Hai nước giao chiến, đột nhiên mất hoàng tử, điềm . Nếu kẻ tâm lợi dụng, đó sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí ba quân, bất lợi cho Bắc Lương. Còn về cái thai của Vân Tần, vốn dĩ là dùng để chuyển hướng sự chú ý của .” Cầm Lương phi nhiều gặp Vân Tần, đều Kiều Quý phi từ chối.
Cộng thêm lời của nhũ mẫu Tiền, Cầm Lương phi lập tức thể suy luận đại khái.
“Năm đó Hoàng thượng bất đắc dĩ nạp hòa công chúa, mãi chịu sủng hạnh, rõ ràng trong lòng chỉ một Hoàng hậu. Đáng tiếc, lời bổn cung chẳng ai tin.”
Cầm Lương phi duỗi ngón tay thon dài, ngón tay nhuộm đỏ: “Từng một đều Hoàng thượng lung lay , quá kiên định, nay chỉ còn một bổn cung.”
Kỳ phi c.h.ế.t thảm, Thục phi c.h.ế.t thảm, Lệ Quý nhân lấy cớ bệnh tật, bước chân khỏi cửa, trong bốn chỉ còn nàng vẫn giữ phi vị.
“Nương nương lo lắng rằng nếu vạch trần chuyện , Hoàng thượng sẽ trách cứ ?” Thị nữ hỏi.
Chuyện Cầm Lương phi cũng nghĩ qua.
Nàng mỉm : “Chuyện nếu trách thì hãy trách nhũ mẫu Tiền bừa, liên quan gì đến bổn cung ? Bổn cung chẳng gì cả, lẽ nào còn thể đổ oan cho bổn cung ?”
Vốn dĩ sủng, nàng vạch trần sự thật , nếu tiểu hoàng tử thể nuôi dưỡng nữa, Hoàng thượng chẳng vẫn tiếp tục sủng hạnh hậu phi, tuyển tú ?
Tóm , thể chuyên sủng Hoàng hậu nữa .
Khoảng cách giữa Đế hậu cũng sẽ ngày càng lớn, điều nàng mong cầu, cũng chỉ đến .
“Trăm hoa đua nở, hơn là một cành độc tôn, nếu trách thì hãy trách Hoàng hậu quá tham lam.” Cầm Lương phi nhún vai, nhướng mày liền thấy Kiều Quý phi đang tức giận bước về phía .
Trên mặt Cầm Lương phi vẫn còn nụ nhàn nhạt, nàng dậy, khụy gối: “Thần xin thỉnh an Quý phi nương nương.”
Kiều Quý phi hai lời, kéo tay Cầm Lương phi lôi đến bên cạnh hồ. Cầm Lương phi đau đớn kêu lên: “Quý phi, Quý phi, định gì?”
Không để ý đến tiếng kêu của Cầm Lương phi, Kiều Quý phi dùng sức mạnh, một cước đá bắp chân Cầm Lương phi, khiến nàng ngã xuống, tay giữ chặt gáy Cầm Lương phi, ấn nàng xuống nước.
“Phịch!”
Nửa Cầm Lương phi ấn trong nước, hai tay nàng ngừng vùng vẫy.
Thị nữ phía hoảng sợ: “Quý phi nương nương, đang gì !”
Định tiến lên ngăn cản nhưng thị nữ của Kiều Quý phi ngăn , một đám trơ mắt Cầm Lương phi ấn xuống nước giãy giụa.
“Ư!” Cầm Lương phi nhấc lên, thở một ấn xuống.
Lặp lặp mấy .
Kiều Quý phi lúc mới buông tay, Cầm Lương phi mềm nhũn mặt đất, ướt sũng mà khinh thường : “Đừng ở mặt bổn cung mà giả bộ cao thâm khó lường, thông minh gì đó, bổn cung thời gian dạy dỗ ngươi, ngươi thật sự coi bổn cung là quả hồng mềm dễ nắn bóp ?”
“Ngươi!” Cầm Lương phi ôm n.g.ự.c tức giận nhẹ, cả đầy chật vật, gió nhẹ thổi qua còn nhịn rùng , tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Kiều Quý phi lạnh, cúi nâng cằm Cầm Lương phi lên: “Bổn cung dám xử lý mấy , thì
Không thiếu ngươi một , Quân Lương phi, bổn cung thừa những cách khiến cầu sống , cầu c.h.ế.t chẳng xong!
Bị Kiều Quý phi sỉ nhục, Quân Lương phi tức đến run rẩy khắp , đôi mắt về phía Kiều Quý phi: “Ngươi và thì gì khác? Chẳng đều khác lợi dụng ? Cuối cùng cũng ngày trở thành quân cờ bỏ …”
Chát!
Một bạt tai giáng xuống.
Kiều Quý phi dùng sức tát xong, còn quên túm chặt Quân Lương phi đẩy xuống hồ, nàng chìm nổi trong làn nước.
“Cứu, cứu mạng!” Quân Lương phi hoảng sợ, trong nước liên tục sủi bọt ùng ục.
Trên bờ, Kiều Quý phi lạnh lùng cảnh tượng .
“Quý phi nương nương ơn tha cho nương nương nhà , nương nương nhà bơi, sẽ c.h.ế.t đuối mất!” Thị nữ quỳ rạp xuống đất cầu xin, suýt chút nữa thì dập nát trán.
Kiều Quý phi hất cằm: “Đi với Hoàng thượng một tiếng, cứ bảo bổn cung ở gần Ngự Hoa viên cãi vã với Lương phi, phạt nàng .”
“Vâng.”
Thị nữ trợn tròn mắt thể tin nổi, Kiều Quý phi cả gan đến thế, ngay cả diễn cũng chẳng thèm diễn nữa.
Đợi đến khi Quân Lương phi uống đủ nước, sắp chìm hẳn, Kiều Quý phi : “Đường đường là đích nữ của tướng quân phủ, văn võ song , giờ phút bơi? Quân Lương phi, bổn cung xem hôm nay ai dám cứu ngươi mí mắt bổn cung!”
Người đang giãy giụa trong nước dần chìm xuống đáy hồ.
Kiều Quý phi kiên nhẫn chằm chằm mặt nước.
Cuối cùng, một tiếng “tõm” vang lên, Quân Lương phi trồi lên mặt nước, bộ dạng dọa đến thất thần, hoảng sợ bất an về phía Kiều Quý phi: “Quý phi ngươi thật to gan, dám công khai g.i.ế.c ở Ngự Hoa viên!”
Kiều Quý phi vỗ vỗ tay.
Hai thị nữ nhảy xuống nước, một kéo cánh tay Quân Lương phi tiếp tục dìm nàng xuống.
Quân Lương phi một nữa chìm trong nước, cảm giác ngạt thở bao trùm lấy nàng, thở tử vong đang lan rộng, khoảnh khắc Quân Lương phi chẳng hề nghi ngờ, Kiều Quý phi thật sự dám dìm nàng c.h.ế.t đuối trong hồ sen .
Lần nữa kéo lên bờ, Quân Lương phi ngất lịm.
Kiều Quý phi quên sang thị nữ bên cạnh nàng : “Đợi Lương phi tỉnh , nhớ cho nàng , nếu bổn cung thấy bất kỳ lời đồn đại nào, đầu tiên phạt chính là nàng ! Không tin thì cứ thử xem!”