Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 410:: Bất An Phận ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 00:02:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Quý nhân rời , Phương Đồ liền thả lỏng đôi vai, Lạc Yến : “Mấy hôm nay nàng chẳng hề yên , cậy là Hòa công chúa, càng ngày càng càn.” Nói một bụng lời ý , nhưng vẫn giả ngây giả ngô.
Lạc Yến xoa cằm: “Giờ đây tẩu tẩu là chủ nhân hậu cung, tẩu tẩu ắt chừng mực, tin Hoàng cũng sẽ ủng hộ tẩu tẩu.” Phu quân đối xử với nàng tệ, quan hệ với tiểu cô tử, công phụ cũng ở hậu cung, chỉ vài kẻ sống c.h.ế.t chọc tức, thật cũng thể chấp nhận. Thấy nàng bận rộn như , Lạc Yến cũng quấy rầy nhiều, rời khỏi Phượng Tê Cung.
Khi xuất cung, chuyện Quý Trường Hoành và Lưu Vân Nương hòa ly, nàng khẽ cau mày, Hồng Chi sợ nàng nghĩ ngợi nhiều, vội vàng khuyên: “Trưởng công chúa đừng bận tâm, bọn họ vốn dĩ tình cảm, ai cũng mục đích riêng, cho dù ngài, cũng chẳng thể sống lâu dài.” Lạc Yến lắc đầu: “Không bận tâm điều , và Lưu Vân Nương chỉ gặp mặt vài , nhưng chẳng giao tình gì, nàng tại những lời đại bất kính như ?” Quý tộc kinh thành ai mà chẳng cung kính khi thấy nàng? Cớ chỉ Lưu Vân Nương mặt gây chuyện.
Hồng Chi khi Lạc Yến nhắc nhở, lập tức cảnh giác: “Nói như quả thật quái lạ, nếu hai phu nhân quan hệ với Thái hậu qua, vài lời giúp Trưởng công chúa, thì Trưởng công chúa thật sự khó mà giải thích rõ ràng, hơn nữa việc Lưu Vân Nương bán hàng rong, giờ nô tỳ nghĩ cũng thấy kỳ quái.”
“Đi mang Lưu Vân Nương về Trưởng công chúa phủ, đích thẩm vấn.”
Hồng Chi gật đầu.
Trở về Trưởng công chúa phủ, Lạc Yến càng nghĩ càng thấy bất an, nàng ở kinh thành thì , chỉ sợ vài chuyện lớn chuyện, truyền đến Nam Mục, sẽ ảnh hưởng đến tiểu thúc. Hoàng hôn, Hồng Chi mới vội vàng trở về, sắc mặt chút ngưng trọng: “Trưởng công chúa, Lưu Vân Nương mang theo của hồi môn về Lưu gia đến một canh giờ thì c.h.ế.t , lúc nô tỳ đến nơi, Lưu gia chôn xuống, nô tỳ tự ý chủ đào mộ, xác thực đúng là Lưu Vân Nương, hơn nữa là trúng độc mà c.h.ế.t.”
“C.h.ế.t ?” Lạc Yến nhíu mày, ghế trầm tư khổ nghĩ hồi lâu: “Vậy nhà họ Lưu gì ?”
Mèo con Kute
“Lưu Vân Nương c.h.ế.t lúc đó mang theo nhiều tài sản của Quý gia, là bồi thường mà Quý gia ban cho, nô tỳ thấy Lưu gia nhị lão chút nào đau buồn mặt, ngược còn cảm thấy Lưu Vân Nương c.h.ế.t xui xẻo.” Hồng Chi điều tra kỹ lưỡi lai lịch của Lưu Vân Nương, ở kinh thành mà , thật sự bình thường, là nhờ vinh quang của thích nhị phu nhân Quý gia mới cơ hội gả cho Quý Trường Hoành.
“Như càng kỳ lạ hơn, Lưu gia trả hết của hồi môn cho nàng , còn sản nghiệp trăm năm tích lũy của Quý gia, cho dù phân gia, cũng đến nỗi để Lưu Vân Nương mặt bán thêu thùa, thì kiếm mấy đồng bạc?” Hồng Chi cũng lấy khó hiểu.
“Có Lưu Vân Nương chuyện gì ngu xuẩn, khiến Quý Trường Hoành tay sát hại, dính tiếng , nên mượn tay công chúa để ?”
Lạc Yến suy nghĩ phủ nhận: “Quý Trường Hoành tiếng đầy , thật sự đối phó với Lưu Vân Nương, hà tất phiền phức như ? Không khéo còn rước họa , vả Quý gia còn một Quý Tử Linh xuất giá, tạm thời sẽ như .” Quý Trường Hoành đối phó với Lưu Vân Nương, quả thực dễ như trở bàn tay.
“Vậy thì…”
“Đi điều tra Cơ Ngư Nam và Cơ Trường An.” Hiềm nghi của hai lớn hơn Quý Trường Hoành nhiều, đặc biệt là Lưu Vân Nương cứ khăng khăng bám riết lấy chuyện xưa của nàng và Cơ Dĩnh. Ai thể hận thấu xương hai như ?
“Nô tỳ rõ.”
…
“Hắt xì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-410-bat-an-phan.html.]
Cơ Ngư Nam xoa xoa chóp mũi, hắt liên tục, ngoài cửa sổ, ngoài cửa vẫn còn thị vệ canh gác. Đã xông vài , nhưng vô ích. Bọn căn bản xem gì. Dần dần, cũng yên tĩnh hơn nhiều, cả ngày nhốt trong phòng, ngoài sách thì là đ.á.n.h cờ, ngày tháng cứ thế trôi qua.
Ngày Cơ Trường An hiếm khi đến, còn mang theo ít thức ăn, thấy , Cơ Ngư Nam những cảm kích, trái còn lộ vẻ cảnh giác.
“Ngươi gì ?”
Cơ Trường An khẽ: “Dù ngươi cũng là bảng nhãn khoa cử bằng thực tài, khi xong việc, sẽ lấy mạng ngươi.” Sau khi xuống, bày thức ăn , gà vịt cá thịt đủ cả, còn mang theo một bầu rượu, lấy chén rượu tự rót một chén uống cạn: “Có Nam Mục ?”
Trong mắt Cơ Ngư Nam ánh lên một tia kinh ngạc, hiểu gì : “Ngươi rốt cuộc giở trò gì?”
“Cơ Dĩnh chiếm phận của ngươi mười mấy năm, hưởng thụ vinh hoa phú quý, vô tướng sĩ sùng bái , bây giờ cướp ngôi vị Thái tử thuộc về ngươi, bước tiếp theo, nếu Nam Mục Hoàng đế gì bất trắc, Cơ Dĩnh sẽ thuận lý thành chương đăng cơ xưng đế, ngươi sẽ muộn mất tất cả.” Từng câu từng chữ như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim Cơ Ngư Nam, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt âm trầm đối phương: “Ta mới thể Nam Mục?”
Cơ Trường An đột nhiên từ trong lòng lấy một chiếc túi gấm đưa cho .
“Giữa ngươi và kẻ địch khác , mục tiêu khác , hà tất tự tương tàn, để ngoài xem trò chiếm tiện nghi?” Trong túi gấm lộ một chiếc mặt nạ da mềm mại, chạm mịn màng.
“Cái …”
“Đeo lên xem.”
Cơ Ngư Nam chút nghi ngờ, đeo mặt nạ lên, gương một cái liền hít một khí lạnh, mà biến thành khuôn mặt của Cơ Dĩnh!
“Chiếc mặt nạ là do trăm cay nghìn đắng chế tạo, chỉ một cái thôi, kinh thành bây giờ loạn cũng loạn, tám nước sứ thần tùy ý c.h.ế.t một hai , ắt sẽ loạn.”
“Vậy thoát ?” Ngữ khí Cơ Ngư Nam đột nhiên trở nên phấn khích, Cơ Dĩnh tự xưng danh tiếng , bất luận ở kinh thành Đông Nguyên đều theo đuổi tung hô. Nếu bây giờ hủy hoại danh tiếng của Cơ Dĩnh, thì Cơ Dĩnh dù miệng cũng thể giải thích rõ ràng. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lớn: “Hắn giả mạo phận của nhiều năm như , giờ đây cũng nên đến lượt , một báo trả một báo.”
“Những để cho ngươi dùng.” Cơ Trường An dậy, ném một tấm lệnh bài cho : “Thị vệ cửa Tây kinh thành là do phụ vương để , nếu ngươi lộ phận, ắt sẽ rời .” Cơ Ngư Nam tay cầm lệnh bài, gật đầu, vẻ mặt tràn đầy tự tin, sợ tin, còn đưa cho Cơ Ngư Nam một tấm bản đồ kinh thành chi tiết, đó đ.á.n.h dấu các lối lớn nhỏ, cùng với thời gian thị vệ canh gác.
“Mỗi ngày hai ca luân phiên, ngươi tính toán thời gian cho chuẩn.” Cơ Trường An .
Cơ Ngư Nam đột nhiên hỏi: “Ngươi tại giúp ?”
“Là ý của phụ vương, ngươi ở kinh thành đối với lợi, bên Nam Mục cũng cần một đáng tin cậy, Cơ Dĩnh sớm ý mưu nghịch, bên cạnh phụ vương luôn cần một đáng tin.” Lời giải thích , vẫn thể thuyết phục Cơ Ngư Nam. Cơ Trường An khẩy: “Nếu phụ vương hứa hẹn, thể giúp ngươi, ở chờ c.h.ế.t, tùy ngươi.” Nói xong liền bỏ thẳng, lười nhác để ý đến đối phương. Sau khi , Cơ Ngư Nam cửa, quả nhiên thị vệ biến mất, nắm chặt lệnh bài tìm Cơ Tuyết Nhan, ở kinh thành Cơ Tuyết Nhan thể coi là miễn cưỡng thể tin tưởng. Hắn kể lời của Cơ Trường An một lượt, tim Cơ Tuyết Nhan đập như sấm, mấy nhắc nhở, nhớ đến Trọng ca nhi, nàng nuốt ngược trong.