Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 313: Bị Nhòm Ngó ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:17:52
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáu năm , mùa đông, ngoài Đông Cung tuyết lớn bay lả tả, gió lạnh gào thét thổi buốt cả hai má. Hồng Chi ngẩng đầu ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng ai .
Cốc cốc.
Cửa gõ.
Hồng Chi tiến lên, kẽo kẹt một tiếng mở cửa, tiểu cung nữ thò đầu : “Thái tử phi hôm nay trong cung mấy vị sư phụ múa rối bóng, bảo nô tỳ đến hỏi xem công chúa hứng thú xem , còn ít phu nhân dẫn theo các cô nương đến thỉnh an.”
Hồng Chi đầu lên giường, thiếu nữ tựa nghiêng giường, tay cầm sách, chuyên chú . Thỉnh thoảng mí mắt nàng khẽ nâng, ánh mắt lướt qua trang sách, hàng mi dài khẽ run rẩy hai cái, đôi mắt sáng như trời, đến kinh .
“Trời lạnh, góp vui nữa.” Thiếu nữ , đầu ngón tay lật qua một trang, ngữ khí trong trẻo mềm mại, tựa như nước sông tháng ba, lướt qua tim, mềm mại đến mức khiến kìm mà giãn mày: “Cứ nhiễm phong hàn, bất tiện gặp khách.”
Tiểu cung nữ lập tức Hồng Chi, Hồng Chi bất lực: “Ngươi cứ bẩm báo .”
“Vâng.”
Đuổi tiểu cung nữ , Hồng Chi đóng cửa , nàng lò sưởi hơ một lát, thuận tay nhặt hạt dẻ bên cạnh ném lò than, : “Công chúa cáo bệnh nhiều ngày , hiếm cơ hội xem múa rối bóng…”
Nghe , Nhạc Yến thẳng lưng, đặt cuốn sách trong tay xuống, lông mày dài khẽ nhướng, khóe miệng nở nụ châm biếm: “Ta nếu , chẳng sẽ các phu nhân vây quanh, hỏi han đủ điều, hoặc là các tiểu thư vây kín, dùng đủ cách để hỏi về trưởng. Hai năm đầu còn đỡ, giờ trưởng cũng sắp bàn chuyện hôn sự , họ thấy cứ như lâu thấy thịt cá mà nhào tới, ồn ào đến mức tai đau nhức.”
Ồn ào náo nhiệt như , căn bản thể xem múa rối bóng. Đã chịu thiệt vài , nàng mới lười góp vui gì. Trời lạnh thế , chi bằng ở trong phòng, sưởi ấm cùng các tiểu cung nữ , cũng cầu sự thanh tịnh.
Hồng Chi nghĩ đến cảnh tượng đó, liền phì , cũng khuyên nhủ thêm.
Qua năm nay, tiểu điện hạ sẽ mười bốn tuổi. Một công tử nhà quyền quý, ở tuổi cũng thể định hôn ước . Giờ đây tiểu điện hạ những định hôn ước, mà ngay cả xem mắt cũng từng. Các cô nương thành hôn ở kinh thành đông như cá diếc sang sông, thể thèm thuồng mà chằm chằm?
“Hồng Chi cô cô.”
“Ài, nô tỳ đây ạ.” Hồng Chi ngẩng đầu, nghi hoặc nàng.
Nhạc Yến nghiêng mắt ngoài cửa sổ, bẻ ngón tay bắt đầu đếm: “Tuyết rơi sáu , chiến sự ở Tây Quan vẫn kết thúc?”
“Chuyện chiến sự , nô tỳ cũng hiểu, Đại Khánh dù cũng là quốc gia trăm năm, liên tục đầu hàng, trận chiến cũng dễ dàng đ.á.n.h hạ.” Hồng Chi .
Nhạc Yến chống cằm, xuyên qua cửa sổ mơ hồ thể thấy tuyết trắng bay lất phất bên ngoài, mím môi : “Tây Quan so với kinh thành lạnh hơn nhiều.”
“Công chúa ?”
“Cô cô hồ đồ , khi còn nhỏ từng ở Tây Quan trọn ba năm.” Nhạc Yến nghiêng đầu mỉm với Hồng Chi. Nghe , Hồng Chi bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ , năm đó khi Thái tử và Thái tử phi đại hôn, Thái tử phi chẩn đoán thai. Vì để bảo vệ thai nhi của Thái tử phi hãm hại, nên Thái tử đưa Thái tử phi đến Tây Quan, tròn bốn năm trời.
Đọc sách hơn nửa canh giờ, cảm thấy còn thú vị, thỉnh thoảng các tiểu cung nữ chuyện phiếm, nàng cũng chăm chú, thỉnh thoảng còn theo.
“Hôm nay tiểu điện hạ thỉnh an Thái tử phi, hai cô nương trượt chân ngã mặt tiểu điện hạ, tiểu điện hạ mà ngay cả dừng cũng dừng.”
“Trấn Vương thế tử phi hôm nay còn xem mắt cho Lạc Lạc quận chúa.” Cơ Lạc Lạc, sáu năm khi đại quân xuất phát, khi gia đình Cơ Đường về kinh, Trấn Vương tìm một lý do đoạt vị trí công chúa của nàng, biến nàng thành quận chúa.
“Thế tử phi để mắt đến đại công tử Quý gia, nhưng Quý phu nhân ấp úng từ chối.”
“Là vì ?” Tiểu cung nữ vội vàng hỏi dồn.
Cung nữ đang chuyện lập tức về phía Nhạc Yến. Ánh mắt đó, vặn chạm ánh mắt của Nhạc Yến. Nhạc Yến khẽ nhíu mày dài, ngũ quan tinh xảo toát vẻ giận dữ nhàn nhạt, sợ đến mức tiểu cung nữ rụt cổ , nước mắt. Nhạc Yến tiếp tục hỏi dồn: “Nói tiếp .”
Tiểu cung nữ : “Công chúa, nô tỳ chỉ là tò mò nên hỏi thêm vài câu. Quý phu nhân chỉ đại công tử Quý gia thi khoa cử, khi đỗ Trạng nguyên mới thể định , bây giờ vội.”
Quý gia là nhà quyền quý mới nổi, tổ tiên còn chuyện kỳ lạ là một nhà ba Trạng nguyên, nhưng đó sa sút, đến thế hệ , nhờ tài trí thông minh của Quý đại nhân, hai năm nay cũng một vị trí ở kinh thành.
“Cũng trách Quý phu nhân , mấy năm quận chúa hứa gả cho , mà ghét bỏ chịu, kéo dài hai năm, cuối cùng ép đối phương hủy hôn. Bây giờ mười chín tuổi , e rằng khó mà tìm nữa.” Hồng Chi lắc đầu, nghĩ cách chuyển đề tài.
Nhạc Yến dậy từ ghế quý phi, liếc cung nữ chuyện: “Quý phu nhân cung, mang theo Quý đại công tử ?”
Cung nữ hỏi, thành thật gật đầu.
“Vậy cung tặng mẫu phi lễ vật gì?”
Cung nữ lắc đầu, tỏ ý .
Nhạc Yến nhíu mày bảo dò hỏi, tiểu cung nữ vội vàng dậy, nhanh nhẹn rời . Hồng Chi khuyên: “Công chúa, cứ yên tâm, hôn sự nào ưng thuận, Thái tử phi sẽ khó .”
“Ta chỉ coi là bàn đạp, vô duyên vô cớ vướng .” Nhạc Yến mặt lạnh , gần hai năm nay đến Đông Cung thỉnh an ngày càng nhiều, phàm là trong cung yến tiệc gì, họ đều ước gì thể mang cả nhà .
Nhất là những định , đôi mắt cứ như dán chặt nàng. Thậm chí, khi Từ gia từng gặp nàng mà kinh, mở miệng ngưỡng mộ nàng từ lâu, kết quả là khi gặp ở Ngự Hoa Viên, đối phương căn bản hề nhận nàng.
Nhóm ý đồ gì, nàng trong lòng rõ.
Chẳng mấy chốc tiểu cung nữ về, thở hổn hển: “Công chúa, nô tỳ dò hỏi , Quý phu nhân tặng một viên minh châu lớn bằng nắm tay, cùng một viên hồng ngọc màu trứng chim bồ câu chất lượng cực , vẫn chạm khắc.”
Hồng Chi kinh ngạc: “Quý giá như ?”
Nhạc Yến lộ vẻ mặt quả nhiên là , nhếch môi đỏ mọng, đầy vẻ khinh thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-313-bi-nhom-ngo.html.]
Khi dùng bữa trưa đến thăm nàng, đều Thái tử phi ngăn . Vài quấy nhiễu như , ít vẫn chịu bỏ cuộc.
Cuối cùng yến tiệc buổi chiều cũng tan. Nhạc Yến mới khoác chiếc áo choàng dày cộp về phía chính điện.
“Nhạc Yến!”
Một tiếng kinh hô vang lên.
Một bóng áo trắng nhanh chóng đến mặt. Thiếu nữ đối diện che mặt bằng khăn voan trắng, ánh mắt dò xét nàng, khẩy: “Ngươi quả nhiên là giả vờ.” Người đến chính là Cơ Lạc Lạc.
Hai cạnh , chiều cao xấp xỉ, tầm mắt ngang bằng. Nửa khuôn mặt Nhạc Yến đều áo choàng che khuất, nàng khẽ ngẩng đầu Cơ Lạc Lạc.
Khác với vẻ sợ hãi khi Cơ Lạc Lạc dọa nàng sáu năm , Nhạc Yến nheo hai mắt , ngữ khí mấy hòa nhã: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Nhạc Yến, ngươi thích đại công tử Quý gia, vì rõ ràng, cứ che che giấu giấu, thôi, treo lơ lửng , rốt cuộc là cái gì?” Cơ Lạc Lạc tức giận chịu mà chất vấn.
Hôm nay tại yến tiệc, Trấn Vương thế tử phi trăm phương ngàn kế thăm dò Quý phu nhân. Cuối cùng Quý phu nhân lấy cớ khoa cử từ chối, lời trong lời ngoài rõ ràng ý kết thông gia với công chúa! Điều khiến Trấn Vương thế tử phi tức giận ít.
Sau khi yến tiệc tan, Cơ Lạc Lạc lấy cớ mất một miếng ngọc bội, trở Đông Cung, quả nhiên đợi Nhạc Yến. Giờ phút lửa giận nàng kìm , xông thẳng về phía Nhạc Yến.
Nửa khuôn mặt của Nhạc Yến, mày mắt tinh xảo như trăng rằm, làn da trắng nõn như sứ điểm phấn son thanh tân thoát tục. Ngẫu nhiên nàng từng thấy một Nhạc Yến trang điểm kỹ lưỡng. Cao quý sang trọng, đến tả xiết, mỗi cái nhíu mày nụ đều là cảnh .
Cơ Lạc Lạc theo bản năng sờ lên má. Ròng rã sáu năm , khuôn mặt va chạm hư hại năm đó trong cung đến nay vẫn chữa khỏi. Ngay cả t.h.u.ố.c mỡ mà tổ phụ ban cho cũng tác dụng. Vết sẹo mặt chỉ thể bôi một lớp phấn son dày mới miễn cưỡng che lấp , nhưng nếu tẩy trang, căn bản thể nổi.
“Thân phận công chúa dù cao quý đến mấy, cũng chỉ thể gả cho một . Chẳng lẽ còn học theo công chúa tiền triều, nuôi mặt thủ ?” Ngữ khí của Cơ Lạc Lạc ngày càng gay gắt, khắc nghiệt: “Nếu , cớ gì treo lơ lửng , ? Uổng phí chậm trễ nhân duyên của khác.”
“Quận chúa…” Hồng Chi mở miệng.
Nhạc Yến nhạo: “Cơ Lạc Lạc, Quý gia khắp nơi tìm cớ qua với ngươi, vì ngươi tự xem xét bản ?”
Cơ Lạc Lạc biến sắc, trừng mắt Nhạc Yến: “Ngươi sỉ nhục !”
Nhạc Yến nhún vai: “Tùy ngươi nghĩ thế nào, cái mà ngươi theo đuổi , chớ nên liên lụy vô tội, thứ ngươi thích, khác chắc thích.”
Nói xong, Nhạc Yến vịn tay cung nhân nghênh ngang rời . Tức đến mức Cơ Lạc Lạc dậm chân, còn đuổi theo, nhưng Hồng Chi ngăn : “Quận chúa, công chúa tư hạ từng gặp mặt Quý gia, càng hề biểu hiện chút gì là ‘treo lơ lửng’ khác. Quý gia chịu kết thông gia với Trấn Vương phủ, nên nghĩ cách khác thì hơn?”
Lời càng thêm sỉ nhục . Cơ Lạc Lạc cầu mà , Quý gia cứ để mắt đến Nhạc Yến, nàng vặn vẹo khuôn mặt: “Khoảng cách giữa và Nhạc Yến, chẳng qua chỉ là phận. Đợi tiểu thúc thúc chiến thắng trở về, cũng chẳng kém gì nàng !”
Cơ Lạc Lạc khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm, ánh mắt đầy oán hận rời .
Vào trong điện.
“Nhạc Yến tỷ tỷ!”
Phúc ca nhi xông tới, dáng vẻ dáng mà hành lễ với Nhạc Yến. Nhạc Yến giơ tay xoa xoa vai Phúc ca nhi, vui mừng : “Con cũng cung , Lăng dì ?”
“Mẫu và Thái tử phi đang ở bên trong.”
Phúc ca nhi bảy tuổi cũng là khách quen của Đông Cung, miệng lưỡi lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thường xuyên cùng Triển Vạn Lăng cung bạn, qua vài sớm quen thuộc.
Hôm nay mặt Phúc ca nhi nở nụ rạng rỡ, khiến Nhạc Yến kìm mà hỏi: “Có chuyện gì mà vui , cho tỷ tỷ cũng vui lây.”
Nghe thấy động tĩnh của Nhạc Yến, Cẩm Sơ bước , phía là Triển Vạn Lăng, mặt hai đều là ý . Cẩm Sơ : “Là Tần bá bá của con phái đưa thư, thể qua năm sẽ về kinh .”
“Chiến tranh kết thúc ?” Nhạc Yến trợn tròn mắt.
Cẩm Sơ : “Tháng Hoàng đế Đại Khánh đầu hàng , đoán chừng là sắp xong . Tin tức là do phi ngựa tám trăm dặm cấp báo về, ít.”
“Đây là chuyện mà.” Nhạc Yến mặt nở nụ rạng rỡ: “Đã đ.á.n.h sáu năm hơn , cũng nên kết thúc, Phúc ca nhi của chúng còn gặp mặt phụ nữa.”
Nhắc đến phụ , Phúc ca nhi mặt đầy vẻ mong chờ. Mọi nhắc đến phụ đều là khen ngợi, điều khiến Phúc ca nhi đỗi tự hào. Triển Vạn Lăng : “Ta cũng lâu gặp phụ .”
Người cùng còn Triển tướng quân. Sáu năm nay, nàng và Triển phu nhân cùng nuôi dưỡng Phúc ca nhi, bên cạnh đứa trẻ, ngày tháng trôi qua cũng quá khó khăn.
Nói chuyện phiếm vài câu, Cẩm Sơ Nhạc Yến tinh thần phấn chấn giống bệnh, cũng vạch trần. Triển Vạn Lăng cũng là Nhạc Yến lớn lên, ngày thường hai quan hệ , liền : “Hôm nay con đến cũng , đỡ thấy mà phiền lòng. Tuy nhiên, một việc cũng nên chuẩn .”
Cẩm Sơ gật đầu, đối với Triều Hi, nàng vội vàng, nhưng Nhạc Yến, để ý đến nàng thật sự quá nhiều. Riêng nàng cũng xem xét ít, ngay cả Cơ Thừa Đình cũng lén lút quan sát, cân nhắc kỹ lưỡng.
Mèo con Kute
“Dì, còn nhỏ…” Nhạc Yến đỏ mặt.
“Định hôn ước, qua một hai năm thành hôn, cũng sớm nữa. Tranh thủ quyền chủ động còn trong tay , sớm định cũng dập tắt dã tâm của một kẻ.” Triển Vạn Lăng chút che giấu : “Một năm nay các phu nhân đến Triển gia khách, nhiều đếm xuể, hơn phân nửa đều là nhắm con.”
Nhạc Yến nhíu mày.
Cẩm Sơ ngạc nhiên: “Có chuyện ?”
“Ta những ý đồ gì, cũng nhiều, đỡ để con phiền lòng.” Triển Vạn Lăng yêu thương Nhạc Yến như con gái ruột, cũng hy vọng nàng thể tìm một gia đình chồng , phu quân yêu thương, cả đời hòa thuận, Nhạc Yến cúi.
mắt. Cẩm Sơ nắm tay nàng: “Đêm nay sẽ đưa vài bức họa, xem thử.” Cố chấp , Nhạc Yến đang định gật đầu, thì phía Triều Hi đẩy cửa bước , liền thỉnh an hành lễ. Triều Hi mười bốn tuổi cao hơn Nhạc Yến một cái đầu: “Mẫu phi, còn nhỏ, vội vàng gì. Nhi thần còn giữ thêm vài năm nữa.” “Lại bậy bạ .” Cẩm Sơ liếc xéo Triều Hi một cái, vui. Gương mặt tuấn tú của Triều Hi giống Cơ Thừa Đình, chỉ cần đó thôi cũng giận tự uy, tự một khí thế riêng. Những năm gần đây, hơn một nửa công việc triều chính đều do Triều Hi xử lý, càng lúc càng trầm . “Mẫu phi và di mẫu lo lắng sẽ xảy . Không ai thể miễn cưỡng , nhi thần nhất định sẽ để cả đời an vô lo.” Triều Hi với vẻ kiên định. Cho Nhạc Yến chọn phu quân, cũng là vì lo lắng mười năm chi ước của quân tử đến kỳ hạn, sẽ ảnh hưởng đến Nhạc Yến. Những đạo lý , Triều Hi đều hiểu. Triều Hi vô cùng khẳng định, thể bảo vệ Nhạc Yến. “Có tiểu điện hạ là trưởng ngày ngày lảng vảng mắt thế , khắp kinh thành còn thế gia tử nào lọt mắt Nhạc Yến của chúng nữa?” Triển Vạn Lăng che miệng . Nhạc Yến ngẩng cằm: “Trên đời ai sánh bằng trưởng cả.”