Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 305:: Dụ Hồi Kinh ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:17:44
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơ Lệnh nhướng mày dài, Cơ Dĩnh: "Lạc Yến Công chúa tuổi tác quả thật còn nhỏ, là minh châu trong lòng bàn tay của Thái tử và Thái tử phi, e rằng chắc chấp thuận." Cơ Dĩnh nhún vai tỏ vẻ quan tâm, đưa ngón tay chọc chọc chân Cơ Lệnh, lo lắng : "Nhị ca, chân của khi nào mới lành? Những năm Nhị ca còn dẫn săn b.ắ.n ở hậu sơn, tuyết đầu mùa là thích hợp nhất để săn b.ắ.n đấy." Lời kéo suy nghĩ của Cơ Lệnh trở . Hắn cúi đầu đôi chân , sắc mặt lập tức tối sầm, còn lộ vài phần tức giận.
Hắn hít một thật sâu.
Ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Đích trưởng nữ của Cơ Tuyết Nhan năm nay cũng chín tuổi, còn đích trưởng nữ của Cơ Đường thì mười hai tuổi. Hai cháu gái đều lớn hơn Lạc Yến, Lạc Yến thể hòa , cớ hai thể? Cơ Lệnh nắm c.h.ặ.t t.a.y Cơ Dĩnh, Cơ Dĩnh đau đớn kêu lên: "Nhị ca, đau quá!"
Hắn lập tức buông tay : "Lạc Yến Công chúa mà hòa , sẽ cực kỳ lợi cho Triều Hi. Tương lai Đại Khánh quốc chống lưng cho Triều Hi, ngươi còn tranh giành thế nào?" Cơ Dĩnh sững sờ, vẻ mặt mơ màng: "Nhị ca đang gì ? Ngoài Lạc Yến hòa , còn ai nữa? Lạc Yến là Thẩm Dục đích chỉ định đấy."
"Thẩm Dục?" Khóe môi Cơ Lệnh nở một nụ lạnh: "Lời đáng tin, ngươi cần để trong lòng. , Phụ vương ở trong phủ ?" Vừa dứt lời, thị vệ bên ngoài đến báo, Trấn Vương về.
Cơ Lệnh tỏ ý lập tức gặp Trấn Vương, bảo thị vệ khiêng . Còn mấy bước, Trấn Vương đến, ánh mắt đặt chân Cơ Lệnh: "Mấy ngày nay gặp, vết thương ở chân khá hơn ?" "Đa tạ Phụ vương quan tâm, vẫn như cũ thôi." Cơ Lệnh lắc đầu. Hắn uống quá nhiều thuốc, gặp vô đại phu nhưng tuyệt nhiên chút phương pháp nào. Mấy thử dậy, còn vững chân mềm nhũn, ngã mạnh xuống đất. Liên tiếp những đả kích khiến Cơ Lệnh trở nên cuồng táo, thường xuyên nổi nóng. Trấn Vương sắc mặt Cơ Lệnh xanh xao, khóe mắt còn lộ vẻ tiều tụy, ánh mắt dịu . Ngoài nhà tuyết lớn bay lượn, đầu Cơ Lệnh phủ một lớp trắng xóa. Hắn thở dài một : "Cứ trong ." "Dạ."
Ba cha con sân, Trấn Vương liếc ấm rượu còn đang ủ ấm lò, khóe mắt giãn , nhưng cũng gì, cúi xuống. Cơ Dĩnh bước lên chủ động kể : "Phụ vương, xe ngựa của nhi thần ở cửa cung chặn , một kẻ tên Thẩm Dục lôi nhi thần uống . Nhi thần trong lòng quyết định , nên đến tìm Nhị ca." Trấn Vương ngạc nhiên: "Thẩm Dục tìm ngươi?" Cơ Dĩnh gật đầu. "Trên địa phận của Bắc Lương, ngươi cần sợ ." Ngay đó Trấn Vương hỏi bài vở hôm nay của , Cơ Dĩnh đối đáp trôi chảy. Trấn Vương hài lòng gật đầu: "Dĩnh nhi, Phụ vương và Nhị ca ngươi còn chuyện cần ." Cơ Dĩnh vẻ mặt ngoan ngoãn.
Ra khỏi cửa, con đường trong sân một nữa tuyết phủ một lớp trắng mỏng. Khi qua, mỗi bước một dấu chân, nhíu chặt mày, mặt lộ rõ vẻ nặng trĩu tâm sự hết. Đợi cả đêm, cũng thấy tin tức gì truyền đến. "Vương gia tối qua mới rời , nhưng khi sắp ngoài, cũng vẻ vui." Kim Lân . Cơ Dĩnh gật đầu, Trấn Vương đang cân nhắc lợi hại. Vị trí Công chúa hòa đối với Đông Cung mà là một củ khoai nóng bỏng tay, nhưng đối với Trấn Vương phủ, sự cám dỗ cực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-305-du-hoi-kinh.html.]
Yên tĩnh mấy ngày.
Thái tử đề nghị dùng con gái của thần tử thế công chúa hòa , nhưng Thẩm Dục phủ quyết ngay tại chỗ: "Điện hạ, Đại Khánh với tấm lòng thành thật đến cầu hôn công chúa, nhất định là huyết mạch hoàng tộc, như mới khiến Đại Khánh kính ngưỡng." Trấn Vương liếc xéo Thẩm Dục: "Công chúa còn nhỏ tuổi..." "Có thể định hôn ước, tiên gả , đợi khi công chúa cập kê mới cử hành hôn lễ." Thẩm Dục . Đột nhiên một vị đại thần bước lên : "Thân phận Lạc Yến Công chúa cố nhiên tôn quý, nhưng dù tuổi tác cũng quá nhỏ. Nếu Lạc Yến Công chúa thể hòa , Trấn Vương phủ cũng vài đích tôn nữ. Hậu duệ hoàng tộc Cơ gia, huyết thống thuần chính, cũng là thích hợp." Trấn Vương gì, coi như ngầm đồng ý. Liên tiếp các đại thần , Trấn Vương phủ tranh giành. Thẩm Dục nhíu mày: "Sao thể giống ? Công chúa là đích nữ của Thái tử, phận cao quý, tương lai phận cũng sẽ nước lên thuyền lên." "Thẩm Thế tử hà tất ở đây châm ngòi ly gián, Công chúa và huyện chủ trong Vương phủ đều tôn quý như !" Có quát mắng. Tâm tư của Thẩm Dục vạch trần, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Trấn Vương Cơ Thừa Đình: "Đại Khánh chắc thành tâm, một nước chiến bại mà còn dám kén cá chọn canh!" Cơ Thừa Đình gật đầu, đồng tình với lời .
Chuyện hòa giằng co dứt, Lạc Yến cả cũng héo hon, chữ giấy càng ngày càng nguệch ngoạc, thật sự là t.h.ả.m nỡ . Tách một tiếng, một giọt mực đậm b.ắ.n xuống, ướt tờ giấy. "Lạc Yến." Triều Hi nắm tay nàng, đủ cách để dỗ nàng vui: "Phụ vương đích , tuyệt đối sẽ để con hòa ." Lạc Yến hít hít mũi: "Bây giờ cả triều văn võ đều đang khuyên hòa . Biên quan sinh linh lầm than, nếu cứ tiếp tục đ.á.n.h , còn sẽ c.h.ế.t bao nhiêu . Hòa , là sứ mệnh của mỗi công chúa." "Sao thế?" Cơ Dĩnh từ hành lang bước đến, trong tay còn xách một cái lồng, khóe môi nở nụ : "Sứ mệnh công chúa hòa , ở con. Con là đích công chúa duy nhất của Bắc Lương, thể hòa ở nơi man rợ như thế? Chẳng sẽ để ngoài chê Bắc Lương !" "Man rợ?" Lạc Yến chớp chớp mắt. Đại Khánh và Bắc Lương đều là nơi giàu , trở thành man rợ ? Triều Hi gật đầu phụ họa: " ! Đại Khánh xứng với con, vị trí Hoàng hậu nhỏ nhoi đó, chúng còn chẳng thèm để mắt tới." Hai một trái một dỗ dành, Lạc Yến miễn cưỡng . Mấy ngày nay nàng dọa sợ hãi, ăn ngon ngủ yên, sợ rằng sẽ rời xa phụ mẫu và các trưởng. Nàng hỏi qua ma ma, nếu rời khỏi Bắc Lương, cả đời cũng cơ hội về nữa.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Lạc Yến dần tiều tụy, Cơ Dĩnh lắc lắc cái lồng trong tay, lộ một ổ thỏ con lông xù mềm mại bên trong. Lạc Yến mắt sáng bừng: "Cái từ ?" "Săn từ hậu sơn ngoại ô." Đưa thỏ con cho Lạc Yến, nàng nở nụ , Cơ Dĩnh cũng bất giác theo, dỗ dành nàng ăn mấy miếng điểm tâm, đến khi cửa cung sắp đóng mới rời .
Mèo con Kute
Không ngoài dự đoán, một nữa gặp Thẩm Dục ở cửa cung. Thẩm Dục chính là cố ý đợi : "Dĩnh biểu , chúng chuyện một chút ?" Cơ Dĩnh vén rèm xuống xe ngựa, trong tay thị vệ nhét một cái lò sưởi tay nhỏ, chân dẫm lên tuyết đọng, phát tiếng kẽo kẹt: "Từ đây đến Trấn Vương phủ đủ nửa canh giờ, ngươi chuyện gì?" Thẩm Dục bảo Cơ Dĩnh tìm một quán uống , ánh mắt liếc qua, thấy phía Cơ Dĩnh hàng chục thị vệ, ai nấy bước chân nhẹ nhàng, tuyệt kẻ tầm thường. Dưới ánh mắt của , nếu dám hành động gì, chỉ e là sẽ c.h.ế.t nhanh. "Ta Cơ Tuyết Nhan cũng hai con gái, còn Cơ Đường, một đích nữ hai thứ nữ. Nếu Công chúa hòa chọn một trong những , đối với ngươi lợi hại. Dĩnh biểu , kẻ thù, ngươi cần cự tuyệt ngàn dặm, là đến đầu thành." Thẩm Dục như . Cơ Dĩnh nghiêng đầu Thẩm Dục với vẻ mặt giễu cợt: "Ngươi vì trực tiếp tìm Phụ vương?" "Dĩnh biểu mới là chủ tử tương lai, đương nhiên chuyện với ngươi là thích hợp nhất." Thẩm Dục . Cơ Dĩnh tiếp tục về phía , im lặng một lát, hai tay ôm lò sưởi tay nhỏ, Thẩm Dục: "Tân Đế Đại Khánh là như thế nào?" Nghe hỏi , Thẩm Dục lập tức định mở miệng, Cơ Dĩnh liếc một cái cảnh cáo, Thẩm Dục sắc mặt ngượng ngùng, đổi lời : "Hoàng thượng trẻ tuổi khí thịnh, văn võ song , điểm thiếu sót duy nhất là thể yếu, nhưng những điều đều đáng ngại." Vừa dứt lời, Cơ Dĩnh chút do dự ném mạnh cái lò sưởi tay nhỏ bằng đồng trong tay đầu Thẩm Dục. Thẩm Dục bất ngờ ném trúng, loạng choạng, "phịch" một tiếng ngã xuống tuyết, m.á.u từ thái dương chảy xuống, đưa tay sờ, là chất lỏng dính nhớp. Hắn tức giận trừng mắt: "Ngươi!" "Bản Vương nếu tranh giành, tự nhiên sẽ tranh giành một cách quang minh chính đại, hy sinh cháu gái vô tội? Ngươi đừng lảng vảng mặt Bản Vương nữa, bằng , Bản Vương sẽ tha cho ngươi!" Cơ Dĩnh xuống từ cao, trừng mắt Thẩm Dục một cách dữ tợn, ngay đó nghênh ngang bỏ . Thẩm Dục trong tuyết mãi dậy , tức giận.
Cho đến lúc một cỗ xe ngựa ngang qua, xuống xe đỡ Thẩm Dục dậy: "Dục biểu nguôi giận, tiểu nhà còn nhỏ hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt." Cơ Vân Hòa tỏ vẻ đầy hối : "Ta đặt tiệc ở tửu lầu phía , vẫn xin Dục biểu nể mặt." Thẩm Dục hầm hừ, ôm vết thương trán phất tay áo bỏ . Người dần xa, Cơ Vân Hòa nhíu chặt mày. Nha thấy : "Tiểu Vương gia thể đ.á.n.h Thẩm Thế tử thương chứ?" "Dĩnh lòng mềm yếu, nỡ để con của trưởng và đại tỷ hòa , nổi giận, thật là hồ đồ!" Cơ Vân Hòa lắc đầu. "Vậy ?" Cơ Vân Hòa chần chừ một lát, đợi ở con đường Trấn Vương nhất định sẽ qua, kể tất cả chuyện một lượt, nàng thở dài: "Ta thấy Dục biểu thương nhẹ." Trấn Vương : "Đánh lắm!" Mắng thì mắng, nhưng mặt Trấn Vương thêm vài phần thâm ý, Cơ Vân Hòa: "Vân Hòa, ngươi cảm thấy hòa , là của Trấn Vương phủ thích hợp Lạc Yến thích hợp?" Cơ Vân Hòa nghĩ ngợi: "Đương nhiên là của Trấn Vương phủ, đối với Trấn Vương phủ là lợi nhất, chỉ sợ trưởng và đại tỷ nỡ."
Hai ngày , Trấn Vương hạ lệnh cho gia đình Cơ Tuyết Nhan lập tức hồi kinh, thậm chí còn bảo Cơ Tuyết Nhan mang theo cả đích trưởng nữ của Cơ Đường về cùng. Ý tứ của việc cần cũng hiểu. Trấn Vương phủ tranh giành chọn hòa . "Phụ vương." Cơ Dĩnh vội vã tìm Trấn Vương, mắt đỏ hoe: "Hoàng đế Đại Khánh đến nay vẫn con nối dõi, thị , chắc chắn là bệnh khó ai . Đại Khánh còn dám kén chọn, vì thừa thắng xông lên, để Triển tướng quân và Tần thiếu tướng quân một tấn công phá tan Đại Khánh?" Đối mặt với câu hỏi của con trai, Trấn Vương kiên nhẫn giải thích: "Con bầy sói vây công một con sư tử, hai bên ai sợ hãi nhất ?" "Là sư tử." "Cũng bầy sói." Trấn Vương : "Bầy sói sợ nhất là thương, một khi thương nghĩa là cả bầy ruồng bỏ. Bắc Lương tấn công Đại Khánh, sẽ hao tốn quá nhiều tinh lực, nhân lực, vật lực. Trước khi chuẩn kỹ càng, các quốc gia xung quanh cũng đang rình rập Bắc Lương." Cơ Dĩnh hiểu: "Là Thái tử dám tiếp tục đánh, nếu đ.á.n.h tiếp, tuy phần thắng, nhưng thể lo nội ưu, còn đề phòng Phụ vương nữa." Trấn Vương gật đầu xoa xoa đầu Cơ Dĩnh: "Thái tử tay , Phụ vương tiện tay nữa. Bây giờ là thời cơ nhất, Dĩnh nhi, vài chuyện đơn giản như con nghĩ ." "..." "Phụ vương cũng lâu gặp đại tỷ của con , chẳng lẽ con nhớ nhung?" Trấn Vương hỏi. Cơ Dĩnh gật đầu như gà mổ thóc: "Nhớ, nhi thần mơ cũng mong đại tỷ về." Nói còn nghẹn ngào mắt đỏ hoe. Nhìn Cơ Dĩnh, Trấn Vương bất đắc dĩ thở dài một .
Nửa tháng , gia đình Cơ Tuyết Nhan về kinh, Trấn Vương cho phép Cơ Tuyết Nhan ở Trấn Vương phủ. Cùng trở về còn đích trưởng nữ của Cơ Đường là Cơ Lạc Lạc. Cơ Lạc Lạc năm nay mười hai tuổi, là cháu gái đầu tiên của Vương phủ, lớn lên vô cùng xinh , lanh lợi, từ nhỏ hưởng hết ân sủng. Vừa thấy Trấn Vương, nàng liền bay tới phía : "Tổ phụ!" Trấn Vương xoa xoa tóc mai của Cơ Lạc Lạc: "Thoáng cái, lớn đến chừng ." "Tổ phụ, và phụ đều nhớ mong ngài." Cơ Lạc Lạc nũng.