Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 230: --- Tiểu điện hạ không thèm lấy lòng

Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:26:23
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cơ Dĩnh đại điện, rõ mồn một những lời chỉ trích . Chàng siết chặt nắm đấm, quả thật tài nào hiểu nổi, đối với tình cảm, chú trọng hai bên tự nguyện. Đối với việc cứu , chí công vô tư, hà cớ gì vướng đây?

 

Trên đại điện, Cơ Thừa Đình liếc Triều Hi. Triều Hi tiến lên một bước, ưỡn n.g.ự.c : “Ta thấy Tiểu Vương gia cực kỳ . Triển công tử cứu , còn quấn lấy, gì mà chung chồng chung , hỏi qua ý nguyện của Triển công tử ? Gia huấn nhà họ Triển, nạp . Nếu bắt Triển gia hủy hôn để cưới Liễu gia cô nương, cưỡng ép chia rẽ một mối lương duyên, chẳng là tạo nghiệt ?”

 

Cơ Dĩnh mắt sáng lên Triều Hi. Triều Hi vung tay nhỏ, chỉ vị đại thần : “Kẻ ngốc cũng Liễu gia dốc sạch của hồi môn là để bức bách Triển gia chịu khuất phục, các ngươi ?” Bị điểm danh, vị đại thần kinh ngạc, lão mặt đỏ bừng: “Tiểu điện hạ, Liễu cô nương dốc sạch của hồi môn là vì thấu hồng trần …” “Nhìn thấu hồng trần trực tiếp cạo đầu ni cô? Với , quy tắc giang hồ là việc thiện cầu danh, nếu thật sự dốc sạch của hồi môn thì nên lén lút, chứ ầm ĩ cho đời đều !”

 

Triều Hi lời lẽ cũng tha , cãi khiến vị đại thần ấp úng, ngây một lời, Triều Hi vẫn chịu bỏ qua: “Một mối hôn sự mà cả thành xôn xao, bệnh chỉ mỗi Liễu gia lão phu nhân. Phụ vương, nhi thần cho rằng chuyện nên triệu tập những trong cuộc đến hỏi cho rõ ràng, tránh để tam thất bản, Liễu gia cô nương vốn dĩ ý đó thì ? Sau lưng bàn tán khác, tính là hảo hán gì!”

 

Cơ Dĩnh gật đầu: “Quả thật nên như .” “Tiểu điện hạ, trực tiếp hỏi con gái nhà gả , e là chứ?” Triển tướng quân hắng giọng nhắc nhở. Con gái nhà da mặt mỏng, truyền ngoài cũng . Triều Hi do dự một lát: “Vậy thì để mấy vị trưởng bối xuống bàn bạc xem nên thế nào, những chuyện thẳng mới đường giải quyết.” Kỳ thực Triển tướng quân cũng nghĩ như , một hai trốn trong núi, giải quyết dứt điểm mà liên tục gây chuyện, khiến thể hiểu nổi, ngược còn ấm ức một bụng.

 

Triều Hi đầu Cơ Thừa Đình: “Phụ vương, nhi thần đề nghị thể đến chùa tìm Liễu lão phu nhân trò chuyện.” Cơ Thừa Đình đôi mắt lạnh lẽo nhuộm lên vài phần ý , chỉ Trấn Vương: “Liễu gia là thích của Trấn Vương, vài chuyện còn cần hỏi qua Trấn Vương đồng ý mới .” Thế là Triều Hi lập tức Trấn Vương, chớp chớp mắt, một vẻ mặt ngây thơ vô tà: “Trấn tổ phụ cũng Liễu gia và Triển gia kết sui gia ?” Rõ ràng là hỏi Trấn Vương ba nhà xuống hiệp thương, nhưng đến Trấn Vương đề cập đến Triển gia, sáng suốt nào mà Trấn Vương chính là Liễu gia và Triển gia kết , mục đích cuối cùng, chẳng là lôi kéo Triển gia ?

 

Trấn Vương nghẹn lời. Cơ Dĩnh : “Phụ vương ý đó.” “Ồ, thì .” Triều Hi gật đầu.

Mèo con Kute

 

Triều hội buổi sáng tan rã trong vui. Phía truyền đến chiến báo, Cơ Thừa Đình và Trấn Vương cùng vài vị võ tướng đều ở , Triều Hi và Cơ Dĩnh hiểu, bèn dẫn ngoài. Thường ngày hai đều đến Thái Hòa Cung học văn chương, hôm nay Triều Hi lắc lắc đầu: “Ngày ngày học mấy cái chi hồ giả dã đó, phiền c.h.ế.t , hôm nay b.ắ.n chim!”

 

Cơ Dĩnh bước chân khựng : “Nếu , Thái phó sẽ tức giận đó.” “Thì chứ?” Triều Hi ngẩng cằm, bất cần bĩu môi. Cơ Dĩnh tiếp tục tới, ngoảnh đầu : “Ta hôm nay Thái phó mang theo thước giới đó, dài đến ba thước lận.” Lời còn dứt, Triều Hi rụt cổ , vội vàng theo, cứng miệng : “Ta là sợ Thái phó.” Đối phương cũng vạch trần . Lúc bốn bề , Cơ Dĩnh Triều Hi: “Trên đại điện ngươi vì giúp ?” “Ta khi nào giúp ngươi?” Triều Hi một mặt ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-230-tieu-dien-ha-khong-them-lay-long.html.]

 

“Vừa ngươi rõ ràng…” Giọng Cơ Dĩnh càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ phồng lên vì tức giận, dám dám nhận chứ? Triều Hi chợt hiểu đối phương gì, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, là phụ vương liếc mắt hiệu cho , mới đó chứ.” “Thái tử?” Cơ Dĩnh càng ngạc nhiên hơn, những lời hôm nay khiến ít quan viên tức giận, ngay cả Trấn Vương cũng vui. Bản còn suýt chút nữa tưởng sai . Cho đến khoảnh khắc Triều Hi .

 

Cơ Dĩnh nghi hoặc là, rõ ràng Triều Hi cần mặt vẫn thể tiếp tục giữ danh tiếng , mới là đắc tội với khác, vì Thái tử còn khuyến khích Triều Hi ? Triều Hi lanh lợi sự nghi hoặc của Cơ Dĩnh, bĩu môi: “Phụ vương thèm thừa lúc khác gặp nguy. Chúng cạnh tranh thì cạnh tranh, nhưng thể đ.á.n.h mất lương tâm chứ? Nếu chúng cứ hòa thuận vui vẻ, ngươi xem bọn đại thần dám phạm thượng !” Theo lời của Thái tử, tức là hai giữ cân bằng, ai tranh giành tiên cơ, như mới lợi cho việc định cục diện. “Phụ vương còn ngươi là lòng nhân từ, bảo nên khiêm tốn hơn, học hỏi quy củ từ ngươi nhiều hơn.” Triều Hi vỗ vỗ vai Cơ Dĩnh, với giọng điệu y như một tiểu đại nhân.

 

Cơ Dĩnh mặt lộ vẻ hổ, phụ vương dạy là đừng quá can thiệp nhân quả của khác, hai bên đều hại thì chọn cái nhẹ hơn. Kẻ thống trị điều kiêng kỵ nhất chính là mềm lòng, giữa và Triều Hi định sẵn là sẽ đầu rơi m.á.u chảy. Trong lúc chuyện, hai đến Thái Hòa Cung, Thái phó chờ sẵn từ sớm. Hai xuống. Thái phó hết khảo tra bài vở hôm qua, cả hai đều đối đáp trôi chảy, Thái phó gật đầu, mặt lộ vẻ hài lòng, tiếp tục về bài văn của ngày hôm nay.

 

Trong nháy mắt là một canh giờ. Đầu tiểu tư truyền tin Trấn Vương vẫn còn đang bàn bạc đại điện, một lát nữa cũng về , thế là Thái phó đành cùng. Cơ Dĩnh cầm bút văn, còn Triều Hi thì yên, khi dậy, Thái phó hỏi: “Tiểu điện hạ bài văn hôm nay học thuộc hết ?” “Đương nhiên !” Triều Hi chút do dự gật đầu. Thái phó nửa tin nửa ngờ, khảo tra hai câu, Triều Hi lắc lắc đầu há miệng là , bộ bài văn chỉ thuộc lòng mà còn thể đưa mấy loại kiến giải khác , ngay cả Thái phó cũng chút ngây : “Tiểu điện hạ đây từng học qua ?”

 

“Chưa từng.” Triều Hi thành thật đáp. Thái phó tin: “Ngươi chỉ học một canh giờ thôi, nếu đây từng học qua, thể nhanh chóng thuộc như ? Tiểu điện hạ, dối là đúng .” “Ta dối.” “Còn dám cãi chày cãi cối!” Thái phó sầm mặt xuống, chút tức giận. Triều Hi xoa xoa mũi thấy thật khó hiểu, khuôn mặt nhỏ cũng căng thẳng: “Thái phó thể chỉ vì thuộc bài văn mà nghi ngờ dối chứ? Như đúng. Nếu tin, thể khảo tra .”

 

Triều Hi vốn dĩ là tính khí, chỉ cần chủ động gây , Thái tử , trời sập cũng chống lưng cho , cần kiêng kỵ gì cả. Bởi , Triều Hi vốn dĩ hề sợ đối phương. Thái phó chọc giận, tại chỗ cầm thước giới đập hai cái cổ tay Triều Hi, Triều Hi đau đớn biến sắc. “Tiểu điện hạ ngoan cố chịu , còn dám cãi chày cãi cối, hôm nay sẽ phạt ngươi…” “Thái phó!” Triều Hi lạnh mặt: “Thái phó đưa bằng chứng, vu khống dối là đạo lý gì?”

 

“Còn dám cãi !” “Không cãi , là phục!” Triều Hi vui, tiểu nhân nhi đó khí thế hề thua kém Thái phó: “Thái phó nếu tin, thể khảo tra, vì cứ gán cho tội danh dối?” Thái phó sắc mặt khựng , liếc cấm vệ quân còn theo Triều Hi, lão mặt xanh trắng biến đổi, thước giới trong tay đ.á.n.h cũng đ.á.n.h cũng xong, lúng túng giơ lên, tức giận : “Năm xưa còn từng dạy cả Tiên đế, ngươi dám chất vấn …” “Ta từng chất vấn khi nào? Chỉ là Thái phó tiếp tục khảo tra thôi, Thái phó sang chuyện khác gì?” Triều Hi hỏi.

 

Thái phó cắt ngang lời, sắc mặt thể dùng từ khó coi để hình dung nữa, lão đanh mặt : “Được , nếu Tiểu điện hạ tiếp tục kiên trì, sẽ khảo tra Tiểu điện hạ.” “Xin cứ tự nhiên!” Triều Hi cúi lưng xuống . Thái phó từ giá sách rút một quyển, lật mở một trang trong đó đơn giản một lượt, những chữ khô khan khó hiểu cũng bỏ qua nhắc đến. Cạch một tiếng, quyển sách đóng . “Tiểu điện hạ, sắp khảo tra đây.” Thái phó . Triều Hi đem lời Thái phó kể về bài văn thuật sai một chữ, bộ bài văn một lượt là xong. Thái phó nhíu mày, vẫn chút tin, lắp bắp Triều Hi: “Bài , Tiểu điện hạ cũng học qua?” Triều Hi lắc đầu: “Chưa từng.”

 

 

Loading...