Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 219:: Kỹ Bất Như Nhân ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:26:12
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giữa đêm, của Trấn Vương phủ đến thỉnh thái y, tin tức kinh động Cẩm Sơ. Trong phòng, ánh nến bập bùng, Phi Sương cầm một chiếc áo choàng khoác lên vai Cẩm Sơ: "Thái tử phi, Trấn Vương phi phái đến cầu một vị thuốc."

 

Cẩm Sơ ngạc nhiên: "Đây là chuyện gì ?"

 

"Là tiểu Vương gia nửa đêm tái phát bệnh tim, đột nhiên ngất xỉu. Các thái y đều bó tay, Trương thái y kê một phương thuốc, nhưng thiếu một vị t.h.u.ố.c là Băng Đường Tuyết Phách."

 

Băng Đường Tuyết Phách là thứ nàng ngẫu nhiên tìm ở Tây Quan mấy năm , quả thật tác dụng chữa trị chứng tim đập nhanh, nhưng là thứ khó gặp khó cầu.

 

Cẩm Sơ do dự một lát: "Tiểu Vương gia thương nghiêm trọng ?"

 

Phi Sương gật đầu: "Nô tỳ hỏi thái y, tiểu Vương gia ít khi tái phát bệnh, là do nổi trận lôi đình, vì Vương phi nhất thời tức giận phạt thầy dạy của tiểu Vương gia, xảy tranh chấp với Trấn Vương phi, nên mới kích động."

 

"Đi lấy t.h.u.ố.c ."

 

"Băng Đường Tuyết Phách cực kỳ quý giá, nếu cứ thế đưa cho Trấn Vương phủ, chẳng là quá hời cho bọn họ ?" Phi Sương chút do dự, tiểu Vương gia còn là đối thủ của tiểu điện hạ nữa.

 

Nếu tiểu Vương gia xảy chuyện, chẳng hoàng vị sẽ là của tiểu điện hạ ?

 

Cẩm Sơ lắc đầu: "Trong yến tiệc Liễu gia từng gặp đứa bé đó, là một đứa trẻ tâm địa thiện lương. Huống hồ chuyện lớn nên liên lụy trẻ con, vả , nếu quả thật vì Băng Đường Tuyết Phách mà cứu tiểu Vương gia, ngươi nghĩ Trấn Vương phủ sẽ lấy cớ mà gây chuyện ? Dù tệ đến cũng sẽ đổi một đứa trẻ khác."

 

Vị t.h.u.ố.c đối với nàng mà , tạm thời vô dụng.

 

Nếu Cơ Dĩnh dùng , thì cứ cho .

 

Phi Sương hổ: "Là nô tỳ tầm hẹp hòi ."

 

"Truyền ngoài là tiểu điện hạ cầu xin , tặng Băng Đường Tuyết Phách cho tiểu Vương gia." Cẩm Sơ cũng vô cớ cho t.h.u.ố.c , ít nhất cũng tranh thủ một ân tình cho con trai .

 

Phi Sương gật đầu, vội vàng rời .

 

Khi trời sắp rạng sáng, Phi Sương mới trở . Cẩm Sơ mất ngủ từ lâu, đang ánh đèn chép kinh thư. Một bài còn chép xong, Phi Sương cũng dám tùy tiện cắt ngang.

 

Cứ thế chờ chép xong mới dám mở miệng: "Nô tỳ đưa t.h.u.ố.c đến Trấn Vương phủ, trông Trấn Vương dường như tức giận, cãi vã vài câu với Trấn Vương phi, tóc mai của Trấn Vương phi cũng rối bời."

 

"Điều là vì ?"

 

"Thái tử phi, tiểu Vương gia thật sự quá vất vả." Phi Sương chỉ loáng thoáng thôi mà thấy chịu nổi ; "Mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn canh giờ, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, thi từ văn chương, thiếu thứ gì cũng học. Nếu sai một điều, liền chịu phạt. Hôm qua tiểu Vương gia chợp mắt trong lớp học, phu tử thương tình nên cho nghỉ ngơi, tin truyền đến tai Trấn Vương phi, Trấn Vương phi liền sai trói phu tử , đè xuống sân đ.á.n.h đập đúng lúc tiểu Vương gia bắt gặp."

 

Cẩm Sơ nhướng mày.

 

"Tiểu Vương gia cũng chỉ mới tám tuổi, tâm tư 'mong con thành rồng' của Vương phi nô tỳ cũng thể lý giải, nhưng nếu tổn hại thể, chẳng thứ đều uổng công ?" Phi Sương nhịn cảm thán.

 

Cẩm Sơ vội vàng hỏi thêm: "Vậy Triều Hi thì ? Cũng học như ?"

 

Phi Sương lập tức xua tay lắc đầu: "Không , Thái tử phi đừng hiểu lầm. Bài vở của tiểu điện hạ đều do Thái tử tự dạy dỗ, nô tỳ còn thường xuyên thấy tiểu điện hạ chơi đùa trong sân, thỉnh thoảng còn Tần tướng quân dẫn tiểu điện hạ cưỡi ngựa chơi. Tiểu điện hạ mỗi ngày đều ngủ sớm, Thái tử điện hạ cho phép tiểu điện hạ thức khuya."

 

Nghe , Cẩm Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Điện hạ từng tiểu điện hạ thiên tư thông tuệ, chạm là hiểu ngay, ngày ngày đều cùng Điện hạ xử lý tấu chương. Một năm nay, Điện hạ xử lý chính sự đều mang theo tiểu điện hạ bên , tiểu điện hạ tai mắt thấy, học ít điều."

 

Có lẽ chính môi trường bẩm sinh khiến Triều Hi sớm thích nghi với cảnh như .

 

Đôi khi Cẩm Sơ cũng tò mò Thái tử rốt cuộc dạy dỗ Triều Hi như thế nào, nhưng Triều Hi , Thái tử cũng , hai cha con cứ thần thần bí bí.

 

Thái tử chỉ một câu: "Đại cục định, cần lo lắng."

 

Quen Thái tử nhiều năm như , từng thấy thất hứa, dứt khoát Cẩm Sơ quản nữa, đặt hết tâm tư lên Lạc Yến.

 

…… Trấn Vương phủ

 

Trấn Vương canh giữ cả đêm, bên đầu giường, Cơ Dĩnh môi khép chặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y chăn gấm, thở dài một tiếng: "Dĩnh nhi, mẫu phi con lo lắng cho con."

 

Người giường lông mi khẽ run rẩy hai cái mở mắt, giọt lệ to như hạt đậu từ khóe mắt lăn dài, bĩu môi, chút ủy khuất.

 

"Lưu phu tử thả , phụ vương phái thỉnh đại phu, vết thương ngoài da gì đáng ngại." Trấn Vương khẽ.

 

Cơ Dĩnh mới mở miệng: "Đa, đa tạ phụ vương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-219-ky-bat-nhu-nhan.html.]

 

Trấn Vương xoa đầu Cơ Dĩnh: "Mẫu phi con cũng là vì con mà suy nghĩ. Dĩnh nhi, từ xưa đến nay, cuộc tranh đoạt hoàng vị đều tàn khốc, m.á.u chảy thành sông. Năm đó nếu hoàng tổ phụ con ban cho phụ vương binh quyền để tự bảo vệ, phụ vương sớm tiên đế tính kế mà c.h.ế.t , căn bản sẽ ngày sống sót trở về kinh thành ."

 

Cơ Dĩnh trợn tròn mắt.

 

"Hoàng vị chỉ một, lòng khó dò, chỉ thể như . Nếu con bại, c.h.ế.t sẽ chỉ là bộ Trấn Vương phủ, mà còn cả những từng theo Trấn Vương phủ, tất cả đều sẽ kết cục ."

 

Người giường thể run rẩy.

 

"Nếu chúng còn ở Đông Nguyên, lẽ còn sự lựa chọn, nhưng bây giờ, sớm còn đường lui ."

 

"Vậy còn quân tử chi ước..."

 

Mèo con Kute

"Quân tử chi ước chẳng qua chỉ là ràng buộc đối phương, là cái cớ để đối phó với bên ngoài mà thôi. Giữa phụ vương và Thái tử chỉ một sống sót." Trấn Vương với giọng tâm tình sâu sắc: "Dĩnh nhi, con , cũng Triều Hi thiên tư thông tuệ, mà là bởi vì Thái tử ở kinh thành lâu, nhân mạch nhiều hơn phụ vương, sớm cho Triều Hi đáp án . Tất cả đều là Thái tử định sẵn để mở đường cho Triều Hi."

 

Lời hôm nay Vân Hòa quận chúa cũng qua, Cơ Dĩnh chỉ cho rằng nàng an ủi , ngờ phụ vương cũng như .

 

"Thật, thật ?" Cơ Dĩnh kinh ngạc.

 

Trấn Vương gật đầu: "Đứa trẻ năm tuổi bản lĩnh như ?"

 

Dưới sự khuyên giải của Trấn Vương, sắc mặt Cơ Dĩnh dần trở nên hơn. Lại t.h.u.ố.c cứu mạng là do Triều Hi ban cho, Trấn Vương : "Hôm nay Trấn Vương phủ thiếu Đông Cung một ân tình, ngày khác ắt sẽ trả ."

 

"Vâng!" Cơ Dĩnh gật đầu, cặp lông mày nhíu chặt từ từ giãn , sự mệt mỏi mặt hiện rõ. Trấn Vương xoa xoa giữa hai lông mày của : "Nghỉ ngơi cho , phụ vương lát nữa sẽ đến thăm con."

 

"Được."

 

Trấn Vương thấy Cơ Dĩnh hô hấp đều đặn mới rời .

 

Dưới hành lang, Trấn Vương phi vội vàng đón lên: "Dĩnh nhi thế nào ?"

 

"Về ."

 

Đi sát phía Trấn Vương về, khi cho lui hết hầu, sắc mặt Trấn Vương càng lúc càng khó coi: "Dĩnh nhi quá mức nhân từ chắc là chuyện . Hôm nay nàng hành động quá mức cực đoan ."

 

Trấn Vương phi sắc mặt ngượng nghịu, trong lòng thể hối hận, vội vàng : "Tại nhất thời sốt ruột, nên động thủ trong sân."

 

Lời , Trấn Vương hề phản bác: "Sau mặt Dĩnh nhi, đừng bao giờ động đến bên cạnh nữa, trọng tình cảm."

 

"Chỉ thôi là đủ ." Trấn Vương phi thấy Cơ Dĩnh hai mắt nhắm nghiền ngã xuống khoảnh khắc đó, hồn phách cũng suýt bay mất.

 

Nhất là khi mấy chục thái y đều bó tay, đầu óc Trấn Vương phi trời đất cuồng, suýt chút nữa c.h.ế.t sống , đến giờ mới hồn.

 

"Hôm nay may mà Thái tử phi bằng lòng tay." Trong mắt Trấn Vương nhiều thêm vài phần tán thưởng. Trấn Vương phi hỏi: "Không tiểu điện hạ cầu xin Thái tử phi, nên Thái tử phi mới thuận thế mà ?"

 

Trấn Vương liếc mắt Trấn Vương phi: "Nửa đêm cung, tiểu điện hạ sớm nghỉ ngơi , Thái tử phi chẳng qua là đặt ân tình lên tiểu điện hạ mà thôi."

 

Nếu thấy c.h.ế.t cứu, ngược còn đời chê.

 

Trấn Vương phi nghiến răng: "Thái tử phi quá mức gian xảo. Mấy vị học tử thất bại , tám chín phần mười là do Thái tử phi chỉ thị lưng, xúi giục khác. Nhiều như chỉ một Trển Trạng Nguyên, phong quang vô hạn."

 

"Kỹ năng bằng thì chấp nhận thất bại, nhiều vô ích."

 

Một câu Trấn Vương phi nghẹn lời, hồi lâu thể gì, sắc mặt đỏ bừng. Nín một lúc hỏi: "Hôm qua Liễu di mẫu dẫn Lục nhi đến, kết với Trển gia, nhưng ý của Trển gia, tám chín phần mười là mấy vui lòng."

 

Nếu bằng lòng, hẳn sớm hành động , hà tất kéo dài mãi?

 

Trấn Vương im lặng.

 

Hắn từng thấy bản lĩnh của Trển Phạm Dự ở điện thí, cho dù ai can thiệp, trong bảy vị học tử thì cũng là nổi bật nhất.

 

Người lặng lẽ trộn điện thí, trong các kỳ thi khác đều chỉ lọt cuối danh sách, khiêm tốn nội liễm, nhưng khi điện thí thì hề che giấu nữa.

 

"Đứa trẻ tương lai ắt sẽ tiền đồ lớn, nếu thể lôi kéo, cũng là một nhân tài." Trấn Vương suy nghĩ một lát, vẫn bằng lòng tác thành mối hôn sự : "Chỗ dựa lớn nhất của Thái tử chính là Trển gia, nếu thể nhân cơ hội lôi kéo Trển gia, thì còn gì hơn."

 

Trấn Vương phi giữa hai lông mày khẽ động.

 

 

Loading...