Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 182:: Trấn Vương Bắt Cóc Gia Quyến Của Bá Quan ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:37:29
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bóng lưng Cẩm Sơ càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất, ánh mắt Bắc Lương Đế đột ngột hướng về phía Cơ Thừa Đình: “Thái tử, ngươi sai đưa Thái tử phi , là tạo phản ?”
Nhìn Bắc Lương Đế mặt mày giận dữ, lộ rõ vẻ sốt ruột, Cơ Thừa Đình sắc mặt vẫn điềm nhiên, chắp tay: “Nhi thần dám.”
Bắc Lương Đế nổi giận. Mộ Dung Tri Quân khẽ mở lời: “Thái tử, Hoàng thượng là đang bận tâm đến đó. Đại nạn cận kề chỉ bảo vệ Thái tử phi mà quên Hoàng thượng? Hơn trăm cũng thể chống đỡ một lúc, như thật khiến lạnh lòng.”
Dưới bộ phượng quan hà bào lộng lẫy, gương mặt phong vận còn đó hiện lên vài phần bất mãn: “Quốc gia lấy quân vương trọng, Thái tử như , thật sự là bất hiếu.”
“Thái tử, ngươi quá khiến trẫm thất vọng !” Bắc Lương Đế ôm ngực.
Cơ Thừa Đình nhướng mày dài về phía Mộ Dung Tri Quân, đây là đầu tiên y chính thức nàng, đôi mắt lóe lên hàn quang nhuốm vài phần sát khí. Mộ Dung Tri Quân hề sợ hãi, ánh mắt nhướng lên, tràn đầy châm biếm: “Thái tử, còn mau phái đưa Thái tử phi và những khác về, trăm đó cũng thề c.h.ế.t thủ vệ đại điện, thiếu một ai.”
“!” Bắc Lương Đế gật đầu phụ họa: “Còn ngây đó gì, mau hạ lệnh cho Thái tử phi và những khác về.”
Lúc Lâm Thái Hậu cũng mở lời, nhưng Lâm Vận Chiêu níu chặt cánh tay, lắc đầu với Lâm Thái Hậu. Lâm Thái Hậu nhíu mày.
“Cô tổ mẫu, Điện hạ điềm nhiên như , nhất định hậu chiêu.” Lâm Vận Chiêu sợ hãi, nàng từng chứng kiến thủ đoạn của Thái tử. Hai đứa trẻ là mạng căn của Thái tử, nhưng mặt Thái tử nào chút lo lắng sốt ruột nào?
Lâm Thái Hậu thuận thế liếc Cơ Thừa Đình, quả nhiên là một vẻ mặt hề nao núng vinh nhục, nàng khỏi sợ hãi đến lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, rụt phía .
Lâm Vận Chiêu cẩn thận dắt tay Thần ca nhi, cố gắng hết sức che chắn đứa trẻ phía , Thần ca nhi nhỏ bé sớm sợ hãi run rẩy, Lâm Vận Chiêu bịt miệng nó , cho nó thành tiếng.
Thần ca nhi giãy thoát khỏi tay Lâm Vận Chiêu, lạch bạch chạy về phía Cơ Thừa Đình, lắp bắp : “Phụ, phụ vương, con sợ.”
Cơ Thừa Đình cúi đầu Thần ca nhi còn cao đến ngang lưng y, mặt vương đầy những giọt lệ trong suốt, đôi mắt đen láy lấp lánh sự sợ hãi. Cả hai giằng co một lát. Cơ Thừa Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thần ca nhi: “Thần ca nhi, con là đích trưởng tử của cô, nên nhút nhát như .”
“Điện hạ!” Tim Lâm Vận Chiêu như nhảy khỏi cổ họng, tận mắt chứng kiến Cơ Thừa Đình gạt ngón tay Thần ca nhi , giao đứa bé cho Lâm Vận Chiêu. Lâm Vận Chiêu cứng đờ, há miệng đề nghị về Đông cung, nhưng Cơ Thừa Đình căn bản cho cơ hội: “Thái hậu sợ hãi nhẹ, ngươi hãy ở bầu bạn với .”
Một câu cắt đứt ý niệm của Lâm Vận Chiêu.
Bất đắc dĩ, Lâm Vận Chiêu chỉ thể kéo Thần ca nhi đến mặt Lâm Thái Hậu, Lâm Thái Hậu lồng n.g.ự.c phập phồng, Thần ca nhi và Triều Hi chỉ cách hơn một tháng, Triều Hi bảo vệ , để Thần ca nhi ở hiện trường, Thái tử chính là cố ý!
Cơ Thừa Đình lùi vài bước, chỉ Ngự lâm quân đang xông : “Viện binh của phụ hoàng đến.”
Cấm vệ quân cộng với Ngự lâm quân cũng chỉ sáu bảy ngàn , đen nghịt bao vây cả đại điện, mỗi đều cầm kiếm trong tay, lưng đeo cung tiễn.
“Vậy Thái tử phi…” Mộ Dung Tri Quân mở lời, Ngự lâm quân tới ngắt lời: “Hoàng thượng, Trấn Vương sai hô ở cổng thành.”
Trong điện tức thì im lặng.
Giọng thô khàn vang lên giữa trung: “Trấn Vương bắt sống hai vị lão Vương gia cùng gia quyến, lệnh cho đích thành nghênh đón, quỳ lạy Trấn Vương một trăm cái, nhường ngôi Hoàng vị, liền thể tha cho khỏi c.h.ế.t.”
Rầm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-182-tran-vuong-bat-coc-gia-quyen-cua-ba-quan.html.]
Bắc Lương Đế rầm một tiếng, ném mạnh ngọc như ý trong tay xuống đất: “Đồ khốn nạn, dám!”
“Hoàng thượng, Trấn Vương phái phong tỏa bốn cửa thành Kinh thành, bách tính trong Kinh thành khi tin đều hoảng loạn tột độ.”
“Hoàng thượng, binh mã của Trấn Vương chỉ ba mươi vạn, mà là sáu mươi vạn quân, tập trung bên ngoài Kinh thành.”
Không khí đột nhiên chìm sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc. Bắc Lương Đế trợn trừng mắt, dám tin: “Cái , cái thể?”
“Nửa năm Trấn Vương phát hiện một mỏ vàng, từ đó về chiêu binh mãi mã, liên hệ với Nam Hòa và Đại Khánh. Đại Khánh viện trợ cho Trấn Vương bốn mươi vạn tinh binh, tính toán binh mã, hẳn là trăm vạn hùng binh mới đúng.” Cơ Thừa Đình nhanh chậm mở lời, như thể đang một chuyện hết sức bình thường.
Lời dứt, kinh ngạc. Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, cả đại điện bùng nổ: “Cái gì? Trăm vạn hùng binh?”
“Trời ơi, thì đ.á.n.h thắng ?”
“Trấn… Trấn Vương đây là chuẩn kỹ càng .”
“Thái tử sớm , vì bẩm báo sớm?” Cơ Sâm đột nhiên mở lời, ánh mắt đặt Cơ Thừa Đình. Cơ Thừa Đình chỉ tấu chương hất tung đất: “Cô cũng chỉ mới trong hai ngày nay, còn kịp nữa .”
Lời Cơ Sâm tin. Chỉ là Cơ Sâm thể hiểu nổi, một khi Trấn Vương công thành, tạo phản thành công, ai cũng kết cục , đầu tiên gặp họa chính là Bắc Lương Đế và Thái tử. Thái tử hề sốt ruột?
Bốn chữ “trăm vạn hùng binh” như tảng đá nặng trịch đè nặng lên lòng Bắc Lương Đế, gần như khiến thở nổi. Người khom lưng, ngã xuống long ỷ, trán rịn những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm, cúi đầu phát hiện lòng bàn tay nắm chặt một tấm lệnh bài, c.ắ.n chặt răng dậy, với Cơ Thừa Đình: “Thái tử, ngươi kinh bách chiến, trẫm lệnh ngươi tức khắc xuất thành nghênh chiến!”
Nụ châm biếm khóe môi Cơ Thừa Đình càng lúc càng lớn, y chậm chạp động đậy, ánh mắt rơi xuống Mộ Dung Tri Quân. Chỉ một cái , lưng Mộ Dung Tri Quân lạnh toát.
“Hoàng thượng, , Trấn Vương bắt cóc hàng chục vạn bách tính, rằng hai canh giờ nếu Hoàng thượng chủ động nhường ngôi, liền sẽ g.i.ế.c bách tính, trong đó cả mẫu và thê tử của Tiêu Kỵ tướng quân, hai vị đích tử của Vương đại nhân, thê nhi của Tôn đại nhân, cùng gia quyến của Trương đại nhân bộ Binh, Lưu đại nhân bộ Hình…”
Thị vệ một bẩm báo xong.
Các vị đại nhân điểm tên đều còn giữ bình tĩnh, nhao nhao xông đến quỳ chân Cơ Thừa Đình: “Thái tử điện hạ, thể quản ạ.”
Mèo con Kute
“Cầu điện hạ tay.”
Những hận thể dập đầu cho Cơ Thừa Đình. Cơ Thừa Đình một tay vòng lưng, nhắc nhở: “Cô chỉ là một Thái tử bất hiếu, đức xứng vị, vả , Trấn Vương điểm danh phụ hoàng xuất thành, cô thì ích gì?”
Sau khi nhắc nhở, các vị đại nhân đổi hướng: “Cầu Hoàng thượng mau chóng xuất thành!”
Một câu khiến Bắc Lương Đế tức giận đến hai mắt tối sầm, suýt vững. “Phụ hoàng, là quân chủ của Bắc Lương, quân lấy dân trọng. Năm xưa Hoàng tổ phụ chinh chiến trường, địch quân cũng bắt giữ hàng vạn bách tính, Hoàng tổ phụ ba quân thiên tử một quỳ, khơi dậy chí khí ba quân, đó một câu ‘tiêu diệt địch quân’, một quỳ đó chỉ khiến Hoàng tổ phụ mất hết thể diện, mà ngược là vị Hoàng đế trong lòng vô bách tính, ba quân liều c.h.ế.t trung thành. Hôm nay Trấn Vương lấy tính mạng mười mấy vạn bách tính uy hiếp, xin tức khắc đến ngoài cổng thành.” Cơ Thừa Đình trầm giọng .
“Cầu Hoàng thượng cứu bách tính!” Mọi đồng thanh hô.
Sắc mặt Bắc Lương Đế âm trầm đáng sợ, chậm chạp lời nào. Sau tiếng hô, yết hầu Bắc Lương Đế như nghẹn , nhất thời câu nào, trong thành chỉ đến một vạn tinh binh, đối kháng sáu mươi vạn tinh binh của ? Đây chẳng là chịu c.h.ế.t ?