Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 176: Chướng ngại vật trên đường nhập chủ Trung Cung ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:37:22
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lão Phu Nhân dặn dò Tần thị hãy nhanh chóng hành động, Tần thị cũng dám chậm trễ, liền phái gửi thư về nhà đẻ là Phòng gia, nhanh nhận hồi đáp. Hai nhà hẹn sáng mai sẽ tụ họp.

 

Trên đường trở về, Tần thị gặp Tần Phương Du đang đợi từ sớm: “Du nhi, con đến đây?”

 

“Hai hôm nay miệng con chẳng vị gì, đột nhiên nhớ đến món bánh hoa quế ở viện của mẫu .” Tần Phương Du khoác tay Tần thị nũng nịu, Tần thị hai lời liền bảo điểm tâm, nghĩ một lát dặn thêm hai đĩa nữa, đợi xong thì đưa cho Triển Vạn Lăng một phần.

 

Nghe lời , Tần Phương Du mẫu căn bản hề giận lây sang khác, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Hoàng hôn buông xuống, gió thu nhẹ nhàng mơn man mặt, những chiếc đèn lồng hành lang Đông Cung sớm thắp sáng, Cơ Thừa Đình đặt một chân bước cửa cung.

 

Cung nữ bên cạnh nhanh nhẹn quỳ gối hành lễ: “Điện hạ, Đại công tử hôm nay giật đôi chút, mãi thôi, gặp Điện hạ một .”

 

Lý do , Lâm Vận Chiêu thử thử nhiều , hiếm khi hiệu nghiệm. Mười thì may một hai đáp ứng.

 

hôm nay Cơ Thừa Đình rõ ràng , liền trầm giọng: “Dỗ thì cứ đưa đến Nam Uyển!”

 

Một câu khiến gương mặt cung nữ trắng bệch, trơ mắt xa, vội vàng chạy về bẩm báo. Lâm Vận Chiêu chờ đợi cả buổi chiều, bụng đầy lời , thấy cung nữ trở về mà lưng trống rỗng, sắc mặt liền sa sầm: “Sao mời Điện hạ đến?”

 

“Trắc phi, nô tỳ theo lời dặn của , Điện hạ bảo nếu dỗ thì cứ đưa Đại công tử đến Nam Uyển.” Tiểu cung nữ đáp.

 

Lâm Vận Chiêu giật , vội vàng hỏi: “Điện hạ còn gì nữa ?”

 

“Không ạ.”

 

Lâm Vận Chiêu mím chặt môi, tay nắm chặt chiếc khăn, bên tai thấy tiếng thút thít khe khẽ: “Mẫu phi, phụ vương hôm nay đến ?” Thần ca nhi lon ton chạy đến mặt Lâm Vận Chiêu, thận trọng về phía cửa. Lâm Vận Chiêu c.ắ.n răng, dắt tay Thần ca nhi ngoài, dặn dò: “Lát nữa gặp phụ vương con nhớ , dỗ dành phụ vương nhiều , ?”

 

“Dạ!” Thần ca nhi gật đầu lia lịa.

 

Hai một mạch đến Nam Uyển, Lâm Vận Chiêu ý xông , chỉ ngoài cửa chờ đợi, thỉnh thoảng trong khí còn vương vấn tiếng thút thít của Thần ca nhi.

 

“Điện hạ, Lâm Trắc phi đang đưa Đại công tử đợi ở ngoài cửa.” Phi Sương bẩm.

 

Cơ Thừa Đình khẽ nhíu mày, đặt cuốn sách đang xuống, dậy bước nhanh ngoài, ở cửa quả nhiên thấy Lâm Vận Chiêu và Thần ca nhi.

 

“Phụ... phụ vương.” Thần ca nhi đến nỗi sắp nấc cụt, chớp chớp mắt, buông tay Lâm Vận Chiêu, theo bản năng nắm lấy tay Cơ Thừa Đình.

 

Chỉ là sắc mặt Cơ Thừa Đình âm trầm, đáy mắt đầy vẻ lạnh lẽo, khiến Thần ca nhi chôn chân giữa đường dám tiến thêm bước nào.

 

“Điện hạ, Thần ca nhi hôm nay ở Tần gia giật đôi chút, dỗ mãi , Thần ca nhi chỉ cần gặp Điện hạ là mãn nguyện , đứa trẻ còn nhỏ, hiểu chuyện, thật sự hết cách .” Lâm Vận Chiêu hạ thấp giọng, mặt mang theo vài phần ủy khuất.

 

Cơ Thừa Đình nhướng mày: “Người !”

 

Lâm Vận Chiêu giật nảy .

 

“Truyền lệnh của , bảo lão phu nhân Mộ Dung gia hãy quản thúc hạ nhân thật , nếu , tuyệt đối tha thứ!”

 

“Dạ!” Thị vệ xoay rời .

 

Lâm Vận Chiêu còn kịp ngăn cản, trơ mắt rời nhanh chóng, nàng vội vàng : “Điện hạ, chuyện liên quan đến Mộ Dung gia.”

 

“Chẳng lẽ nha bên cạnh Mộ Dung Chu thị va chạm với Thần ca nhi?” Giọng điệu Cơ Thừa Đình âm u, lông mày nhiễm vẻ kiên nhẫn, kiêu căng liếc Thần ca nhi.

 

Lúc Thần ca nhi ngừng , ủy khuất ngẩng đầu .

 

“Con là đấng nam nhi đại trượng phu, đừng dễ dàng rơi lệ.” Cơ Thừa Đình thu bớt ba phần lạnh lẽo dặn dò.

 

Thần ca nhi gật đầu.

 

Thấy Cơ Thừa Đình sắp bỏ , Lâm Vận Chiêu nhịn khuyên nhủ: “Điện hạ, Mộ Dung gia trở về kinh thành chẳng lẽ là trợ lực cho , hà tất đối đầu với Mộ Dung gia? Hôm nay Thái tử phi ở yến tiệc Tần gia liên tục Mộ Dung gia khó xử, đó là ngoại tổ gia của , Bắc Lương lấy hiếu đầu, Mộ Dung Chu thị nuôi dưỡng Tiên Hoàng hậu, cũng công lao, nên cận với Mộ Dung gia nhiều hơn.” Lâm Vận Chiêu vẫn luôn cho rằng thêm một bạn bớt một kẻ thù, nên để Ngự sử ngôn quan nắm nhược điểm, quan hệ bề ngoài với Mộ Dung gia thật .

 

“Danh tiếng của Điện hạ chẳng dễ dàng, nay dễ dàng Thái tử phi hủy hoại, thật sự lo lắng, chi bằng cùng Thái tử phi đến tạ tội với Mộ Dung lão phu nhân, một nhà, Mộ Dung gia sẽ tính toán với Thái tử phi .” Lâm Vận Chiêu khuyên.

 

Nào ngờ, ánh mắt Cơ Thừa Đình càng lúc càng lạnh lẽo.

 

Lâm Vận Chiêu vẫn còn luyên thuyên dứt: “Hiện giờ Điện hạ đang ở địa vị cao, càng nên cẩn trọng khắp nơi…”

 

Đột nhiên, tất cả lời của Lâm Vận Chiêu đều nghẹn , nàng hoảng hốt phát hiện sát khí thoáng qua trong mắt Cơ Thừa Đình. Nàng quả thật thể tin .

 

Điện hạ động sát khí với nàng?

 

“Đồ ngu xuẩn!” Cơ Thừa Đình khẽ nhếch môi mỏng, sang thị vệ bên cạnh : “Kể từ hôm nay, Lâm Trắc phi cấm túc, sự cho phép của bước khỏi phòng nửa bước.”

 

Nói đoạn Cơ Thừa Đình phất tay áo rời .

 

Lâm Vận Chiêu sững sờ kịp hồn, trong lòng là nỗi thất vọng vô bờ bến, ánh mắt chuyển hướng về phía Nam Uyển.

 

Cuối cùng, dù cam lòng, nàng cũng đành về viện cấm túc.

 

Mặc dù cấm túc, tin tức cần truyền vẫn truyền sót một chữ đến Từ Hòa Cung, Cẩm Sơ khi cũng chỉ nhàn nhạt đáp . Hôm nay ở yến tiệc Tần gia, nàng nhận Lâm Vận Chiêu và Mộ Dung gia sớm liên hệ riêng tư, nếu nha va chạm với Thần ca nhi của Mộ Dung gia, thì hôm nay ả khó thoát khỏi cái c.h.ế.t.

 

Mọi chuyện xảy tại thọ yến Tần gia nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Người dân kinh thành xôn xao bàn tán. Cẩm Sơ chỉ coi như chuyện gì xảy , hàng ngày vẫn chăm sóc hai đứa trẻ như thường lệ.

 

Giữa trưa, Trung Công Công đích đến một chuyến: “Kính chào Thái tử phi, vài ngày nữa là đến Dục Phật tiết , những năm đều do Thái hậu hoặc Kỳ Phi nương nương chủ trì, năm nay Thái hậu nương nương vì chịu đả kích từ Lâm gia nên cơ thể vẫn luôn bất , Kỳ Phi nương nương hai hôm nay cũng lâm bệnh, ý của Hoàng thượng là chủ trì.”

 

Dục Phật tiết Hoàng gia tổ chức mùng tám tháng Mười Âm lịch hàng năm, cần cúng tế, còn mời pháp sư. Cẩm Sơ chỉ chứ từng thấy bao giờ, nhất thời chút nắm chắc.

 

“Thái tử phi, còn Nội Vụ Phủ giúp đỡ, chỉ cần giám sát là .” Trung Công Công nhắc nhở.

 

Đã là Bắc Lương Đế phái đến, tức là khẩu dụ, Cẩm Sơ thể phản bác từ chối, nàng đành gật đầu. Trước khi , Trung Công Công liếc xung quanh, khẽ nhắc nhở: “Mấy hôm nay Hoàng thượng gặp ác mộng, riêng tư nhắc đến An Quận Vương mấy , sáng nay phái Thái y đến Quận Vương phủ, Quận Vương khi từ Tây Quan trở về, gắng gượng thể ngày ngày chép Phật kinh, thể gầy đến chỉ còn một nắm xương, Hoàng thượng đau lòng.”

 

Nói đoạn, Trung Công Công cúi lưng lui xuống.

 

Cẩm Sơ lộ vẻ châm chọc, một chút cũng ngạc nhiên, Mộ Dung Tri Quân trở về , thể yên con ruột của giam lỏng ở Quận Vương phủ?

 

35. “Phi Sương, lát nữa bảo của Nội Vụ Phủ chủ trì nghi thức đến đây một chuyến.” Nàng cần các nghi lễ của Dục Phật tiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-176-chuong-ngai-vat-tren-duong-nhap-chu-trung-cung.html.]

 

Suốt buổi chiều nàng tìm hiểu rõ quy trình của Dục Phật tiết, lập tức phái chuẩn , khi sắp xếp xong, trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ đến lời nhắc nhở của Trung Công Công.

 

Miệng nàng lặp lặp ba chữ An Quận Vương.

 

Lúc Phi Sương bước : “Hoàng thượng cung thăm Mộ Dung lão thái gia .” Cẩm Sơ giật .

 

……

 

Màn đêm buông xuống, cửa lớn Mộ Dung phủ rộng mở đón một vị khách quý, nơi cũng tĩnh lặng tiếng động, bước qua một sân viện, tiếng mơ hồ vọng đến.

 

“Sớm đến kinh thành bôi nhọ, chi bằng cứ ở ngoại tỉnh còn hơn.” Giọng Mộ Dung Tri Quân kiều diễm động lòng vang lên, ngữ khí đầy vẻ bực tức.

 

“Người già , chỉ mong lá rụng về cội… Khụ khụ…”

 

“Phụ ?!”

 

“Không, .”

 

Đứng ở cửa, Bắc Lương Đế ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng ở chóp mũi, liên tục nhíu mày. Trung Công Công lưng : “Lý Thái y lão thái gia vì uất ức trong lòng mà thành bệnh, cộng thêm lúc trẻ nhiễm lạnh, xương cốt cần tịnh dưỡng, chỉ một điều, chịu nổi sự tức giận.”

 

Hai chữ “tức giận” nhắc nhở Bắc Lương Đế về sự việc Mộ Dung gia gặp ở Tần gia ngày hôm qua, nặng nề hừ một tiếng: “Thái tử phi càng ngày càng chừng mực.”

 

Bắc Lương Đế đẩy cửa bước , xuất hiện, trong phòng chút ngạc nhiên và hoảng loạn, vội vàng dậy hành lễ. Bắc Lương Đế phất tay ngăn Mộ Dung lão thái gia : “Trẫm xuất cung kinh động bất kỳ ai, lão thái gia thể , cần đa lễ.”

 

“Lão thần… lão thần tạ ơn Hoàng thượng.” Mộ Dung lão thái gia thở hổn hển, sắc mặt trông xám xịt, tinh thần cũng .

 

Bắc Lương Đế hỏi han vài câu, ánh mắt dấu vết lướt qua Mộ Dung Tri Quân đang đỏ hoe mắt ở một bên, Mộ Dung lão thái gia giả vờ thấy.

 

Ngược Mộ Dung Chu thị mở miệng: “Tri Quân, ở đây là đủ , con hãy cùng Hoàng thượng tản bộ thư giãn chút .”

 

Mộ Dung Tri Quân lắc đầu: “Mẫu , nữ nhi chuốc lấy thị phi, gây lời đàm tiếu khiến Mộ Dung gia thêm phiền lòng.”

 

“Tri Quân…” Mộ Dung Chu thị giả vờ vẻ mặt bất đắc dĩ.

 

Khi Mộ Dung Tri Quân rủ mắt xuống, những giọt lệ trong suốt ở khóe mắt vô thức lăn dài, từng giọt trong veo lấp lánh, đến nỗi lòng Bắc Lương Đế thắt : “Có trẫm ở đây, ai dám điều về nàng?”

 

Dưới ánh mắt hiệu của Mộ Dung Chu thị, Mộ Dung Tri Quân dịu giọng, cúi xoay ngoài, Bắc Lương Đế theo sát phía . Hai đến một sân viện dừng , đám nô bộc xung quanh ý lui xuống, Bắc Lương Đế ôm Mộ Dung Tri Quân lòng: “Tri Quân, trẫm nhớ nàng lắm.”

 

“Hoàng thượng.” Mộ Dung Tri Quân đỏ hoe mắt, giọng run rẩy: “Là Tri Quân gây thêm phiền phức cho Hoàng thượng.”

 

“Sao thế.” Bắc Lương Đế siết chặt tay: “Bao nhiêu năm qua trong lòng trẫm chỉ một nàng, ngai vị Hoàng hậu vẫn luôn bỏ trống vì nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, ngôi vị Hoàng hậu sẽ là của nàng.”

 

Dưới sự vỗ về dịu dàng của Bắc Lương Đế, Mộ Dung Tri Quân nhanh chống đỡ nổi, thể mềm nhũn ngả lòng Bắc Lương Đế, hai tay ôm lấy cổ , khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cọ cọ, giọng nghẹn ngào đầy ủy khuất: “Ba một nhà chúng xa cách bao năm như , ngày đêm đều cầu phúc cho hai cha con , ngay cả mặt cũng dám lộ.”

 

Nói đến đây, đáy mắt Mộ Dung Tri Quân tràn ngập hận ý.

 

Tiên Hoàng hậu qua đời mười mấy năm , Mộ Dung Tri Quân đáng lẽ thể sớm nhập cung hậu, nhưng Bắc Lương Đế căn cơ bất , trong tay binh quyền, nội ưu ngoại hoạn. Không như Thái tử, sớm Triển gia, Tần gia và vài đại gia tộc hộ tống, kiên quyết lấy lý do Thái tử còn nhỏ và cập quán để ngăn cản Bắc Lương Đế lập hậu. Kế đến, cả kinh thành đều tình cảm Đế Hậu vô cùng , năm xưa khi Tiên Hoàng hậu còn là Thái tử phi, may trúng độc, Thái tử khi đó sốt ruột mấy ngày mấy đêm chợp mắt, khắp nơi cầu y hỏi thuốc. Bắc Lương Đế để định đại quyền, khác nghi ngờ, nên lập hậu, trong thời gian đó thỉnh thoảng cũng nhắc đến. Trưởng Công chúa là đầu tiên đồng ý, thậm chí còn đưa Tiên Đế trấn áp, Bắc Lương Đế cũng chỉ đành hậm hực trở về. Hai năm Trưởng Công chúa qua đời, Bắc Lương Đế mới thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng chuẩn kế hoạch để Mộ Dung gia đến kinh thành.

 

Mộ Dung Tri Quân vùi khuôn mặt nhỏ nhắn lòng Bắc Lương Đế, khẽ nức nở: “Mẫu ở tuổi , từng khác sỉ nhục, từ yến tiệc trở về, mẫu tức giận nhẹ, tối qua Đông Cung phái đến giáo huấn mẫu , nếu mẫu vì phụ mà gắng gượng, e là cũng đổ bệnh .”

 

Bắc Lương Đế cau chặt mày: “Thái tử từ Tây Quan trở về, chỉ tính khí lớn dần, ngay cả trẫm cũng coi gì, là trẫm nhất thời sơ suất, sớm như , nên trừ bỏ hậu hoạn.” Bấy nhiêu năm nay Bắc Lương Đế dám dễ dàng xử lý Thái tử còn một nguyên nhân, lo sợ Triển gia, Tần gia, và vài đại gia tộc sẽ ngả về phía khác. Hắn cố gắng bồi dưỡng Thái tử, để Thái tử nắm quyền, như mới thể từ

 

Thái tử dễ dàng đoạt binh quyền trong tay . Bao nhiêu năm qua Thái tử chinh đông phạt tây, an bang định quốc, ngoan ngoãn lời, Bắc Lương Đế dùng thuận tay, từng nghĩ ngày Thái tử sẽ trở mặt vô tình.

 

“Không Thái tử, mà là… là Thái tử phi.” Mộ Dung Tri Quân ngẩng đầu khỏi lòng Bắc Lương Đế, giọng mềm yếu: “Mẫu chỉ cận hơn với Thái tử phi, gặp hai đứa trẻ, nhưng Thái tử phi quá đỗi ngang ngược, khiến mẫu khó xử. Làm khó thì cũng thôi, nhưng mẫu chịu ấm ức, trong lòng thực sự cam.”

 

Mộ Dung Tri Quân là phụ nữ đầu tiên của Bắc Lương Đế, nhiều năm gặp, Bắc Lương Đế hận thể nâng niu nàng đầu ngón tay. Nghe về hành vi của Cẩm Sơ, đè vai Mộ Dung Tri Quân: “Thái tử phi bất kính trưởng bối, quả thật đáng phạt, nhưng nàng là đích nữ duy nhất của Thịnh gia, nếu phạt, cần lý do. Nỗi oan ức của nàng, trẫm sẽ đòi công bằng cho nàng.”

 

Nghe , mặt Mộ Dung Tri Quân mới hiện lên nụ , khóe môi đỏ cong lên, ánh mắt long lanh như tơ, cử chỉ khiến Bắc Lương Đế nóng lòng thể chờ đợi, kéo nàng trong phòng.

 

Cả phòng tràn ngập hoan lạc, là nửa đêm về sáng.

 

Dưới sự thúc giục ngừng của Trung Công Công, Bắc Lương Đế đành dậy, khi chia tay, hôn lên má Mộ Dung Tri Quân: “Trẫm sẽ sớm sắp xếp nàng nhập cung.”

 

Mộ Dung Tri Quân thẹn thùng đỏ cả mắt: “Thần xin theo sự sắp đặt của Hoàng thượng.”

 

Sau khi , sắc mặt Mộ Dung Tri Quân trầm xuống, nàng gọi nha đến tắm rửa y phục, liếc lúc bình minh hé rạng, cất bước về phía viện của Mộ Dung Chu thị.

 

Quả nhiên trong viện vẫn còn thắp đèn.

 

Nha từ xa thấy đến, liền tiến lên nghênh đón, mở cửa cho nàng. Mộ Dung Chu thị đang ghế, thấy nàng đến, sắc mặt con gái, cũng hiểu chuyện , bèn hỏi: “Hoàng thượng ?”

 

“Hoàng thượng sẽ Mộ Dung gia, mẫu chủ, sẽ dễ dàng bỏ qua cho Thái tử phi,” Mộ Dung Tri Quân đáp.

 

Mộ Dung Chu thị lắc đầu: “Việc chủ thì thứ yếu, cùng ở kinh thành, còn nhiều cơ hội. Chỉ là khi nào con mới thể nhập cung?”

 

“Sắp .”

 

“Tri Quân, năm xưa nếu con sớm nhập cung, dù chỉ là một phi vị, cũng sẽ đến nông nỗi .”

 

Năm đó các đại thần phản đối lập kế hậu, nhưng Bắc Lương Đế từng đề nghị để Mộ Dung Tri Quân nhập cung phi với danh nghĩa chăm sóc Thái tử, sẽ tấn phong Hoàng hậu.

 

Mộ Dung Tri Quân kiên quyết đồng ý, rằng Quý phi cũng chỉ là , nhập cung.

 

Mộ Dung Tri Quân xoa xoa cổ tay: “Hoàng thượng mới nắm quyền, hậu cung giai lệ ba ngàn, nếu nhập cung phi thì cũng chỉ là nhất thời sủng ái, sớm muộn gì cũng sẽ thất sủng. Nam nhân mà, càng thì càng .”

 

“Vậy vì giờ đồng ý nhập cung?”

 

“Hoàng thượng qua cái tuổi ham mê nữ sắc, mắt thấy Thái tử ngày càng thoát ly khỏi tầm kiểm soát, giang sơn thể giao cho Thái tử?”

 

Mèo con Kute

Mộ Dung Tri Quân tránh xa sự chú ý, luôn giữ một vị trí nhất định trong lòng Bắc Lương Đế. Nay trở về, Bắc Lương Đế vì chèn ép Thái tử, nâng đỡ An Quận Vương, cũng sẽ cầu xin nàng nhập cung Hậu.

 

Mộ Dung Chu thị gật đầu: “Con vốn luôn giữ chừng mực, cũng khuyên nhiều. Chỉ là bây giờ bên ngoài ít lời đồn đại về con, con đường nhập cung Hoàng hậu, e rằng sẽ chút khó khăn.”

 

 

Loading...