Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 127:: Đã từng có hôn ước miệng với Thái tử ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:36:14
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đích nữ Lâm gia Hoàng hậu?” Bắc Lương Đế lặp lặp câu , ánh mắt nửa nửa lướt qua hai .
Mặc Sâm khấu đầu: “Phụ hoàng, nhi thần kinh sợ, nhi thần đối với ngôi vị Hoàng đế từng dị tâm, cầu Phụ hoàng minh xét.”
Nhìn phụ tử hai kẻ xướng họa, Lâm Thái Hậu kinh giận, thật sự hiểu rốt cuộc Mặc Sâm phát điên gì mà cái gì cũng dám mặt Bắc Lương Đế.
lúc đó, bên ngoài truyền tin Thái tử đến.
Bắc Lương Đế gật đầu.
Không lâu , Cơ Thừa Đình bước , tiên hành lễ với Bắc Lương Đế, đó hành lễ với Lâm Thái Hậu: “Hoàng tổ mẫu.”
Dưới sự hiệu của Bắc Lương Đế, tiểu thái giám kể sự việc cho Cơ Thừa Đình , Cơ Thừa Đình nhíu mày, liếc Lâm Thái Hậu: “Yến Lương Đệ c.h.ế.t?”
Giọng điệu nghi hoặc, như một nhát búa âm thầm giáng xuống lòng Lâm Thái Hậu, sắc mặt Lâm Thái Hậu càng thêm âm trầm, nhưng thể vạch trần Thái tử mặt Bắc Lương Đế.
“Phụ hoàng, nhi thần tội.” Cơ Thừa Đình quỳ xuống đất, chắp tay : “Là nhi thần thất ngôn, nhi thần hứa sẽ giữ mạng Yến Lương Đệ.”
Lâm Thái Hậu Cơ Thừa Đình bộ tịch, liếc Mặc Sâm quyết tâm chống đối .
Chỉ hận thể bóp c.h.ế.t hai mặt. Một kẻ còn xảo quyệt hơn kẻ .
“Chuyện liên quan đến con.” Bắc Lương Đế đầu đuôi câu chuyện, Lâm Thái Hậu dẫn đến Đông Cung đòi . Thái tử vì phận vãn bối mà bất đắc dĩ giao .
“Mặc dù cách của Thái Hậu phần tàn nhẫn, nhưng cũng là vì quy củ hoàng gia, vì thể diện của con, chuyện , Thái Hậu cũng sai .” Bắc Lương Đế vẫn tìm cớ bao biện cho Lâm Thái Hậu.
Mí mắt Lâm Thái Hậu giật giật, đột nhiên một dự cảm chẳng lành, quả nhiên, Bắc Lương Đế : “Là Trẫm quên cho hai , Thái Hậu đồng ý Thanh Đài Sơn vì Yến Lương Đệ mà cầu phúc tụng kinh một năm, chuyện , nể mặt Trẫm, cứ thế bỏ qua, nhắc nữa.”
Hô hấp Lâm Thái Hậu căng thẳng.
“Mẫu hậu, hôm nay hãy khởi hành .” Bắc Lương Đế bất chấp ý của Lâm Thái Hậu, đầu phân phó sắp xếp xe ngựa.
Nghe , sắc mặt Lâm Thái Hậu cực kỳ khó coi, nhưng đến bước đường , cũng còn cách nào khác, đành gật đầu: “Nếu Hoàng đế , ai gia sẽ theo ý con.”
Sau đó Lâm Thái Hậu về phía Cơ Thừa Đình: “Đêm qua ai gia suy nghĩ lâu, con cũng còn nhỏ nữa, bên cạnh quả thật nên tri lạnh tri nóng mà hầu hạ. Thái tử phi ôn nhu đoan trang, là hậu duệ danh môn, con đưa nàng đến Tây Quan, nghĩ chắc chắn thể chăm sóc con chu đáo. Thái tử, con xem?”
Giọng điệu cao vút, cũng là đang nhắc nhở Cơ Thừa Đình, đưa Thái tử phi thì cũng đừng quên đưa Lâm Vận Chiêu , nếu xé rách mặt, ai thể sống yên .
Cơ Thừa Đình gật đầu: “Tôn nhi xin tuân Hoàng tổ mẫu ý chỉ.”
Sự ăn ý đạt thành, ai nhắc đến chuyện cho nữ quyến Tây Quan.
Lâm Thái Hậu bực tức tình nguyện rời khỏi Nghị Chính Điện.
Ánh mắt Bắc Lương Đế lướt qua Cơ Thừa Đình và Mặc Sâm, cuối cùng dừng Cơ Thừa Đình, ngữ khí ôn hòa hơn ba phần: “Đồ đạc sắp xếp thế nào ?”
“Hồi Phụ hoàng, thứ đơn giản gần như xong cả .”
Hai cha con trò chuyện vài câu, Bắc Lương Đế hiệu cho Mặc Sâm một cái, đuổi , chỉ để một Cơ Thừa Đình.
Sắc mặt Mặc Sâm cứng , dậy rời .
Sau khi rời khỏi Nghị Chính Điện, Mặc Sâm lối , đợi một canh giờ, Trường Khánh bước tới chỗ Mặc Sâm: “An Quận Vương, Điện hạ còn ở xử lý tấu chương, nhất thời , ngài cần chờ đợi .”
“Ta theo lời dặn trong thư, t.h.u.ố.c giải ?” Mặc Sâm hỏi.
Trường Khánh từ trong lòng lấy một lọ nhỏ.
Mặc Sâm nắm chặt lọ nhỏ, ngữ khí ẩn chứa sự châm biếm thể kiềm chế: “Một chiêu mượn đao g.i.ế.c thật , lĩnh giáo!”
“Đa tạ Quận Vương quá khen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-127-da-tung-co-hon-uoc-mieng-voi-thai-tu.html.]
“Ngươi!” Mặc Sâm trán nổi gân xanh.
Trường Khánh nhanh chậm : “Sau khi dùng viên t.h.u.ố.c giải thứ hai, sẽ tỉnh , nhưng ba tháng nếu dùng viên t.h.u.ố.c giải cuối cùng, Yến cô nương sẽ thất khiếu chảy máu, bạo tẩu mà c.h.ế.t. Điện hạ Tây Quan nếu thuận lợi, nhất định sẽ theo ước định mà hai tay dâng t.h.u.ố.c lên.”
Nói xong, Trường Khánh màng ánh mắt như g.i.ế.c của Mặc Sâm mà nghênh ngang bỏ .
Mặc Sâm c.ắ.n chặt răng, chằm chằm mái hiên cung điện hùng vĩ nhất lâu mới hậm hực rời .
Đông Cung
Khi thị vệ truyền tin trở về, Phi Sương chỉ hận thể vỗ tay reo hò, Cẩm Sơ thì bất ngờ, chỉ là chuyện , nàng càng ngày càng tin phục thủ đoạn của Cơ Thừa Đình.
“Thanh Đài Sơn gian khổ, thường thể đến, Thái Hậu quen sống an nhàn lẽ sẽ quen .” Phi Yến .
Phi Sương bĩu môi: “Đó cũng là tự chuốc lấy.”
“Cẩn thận vách tường tai.” Cẩm Sơ liếc Phi Sương, Phi Sương tự lỡ lời, rụt cổ , vội vàng : “Nô tỳ giúp tiếp tục sắp xếp hành lý.”
“Không cần quá nhiều.”
Phi Sương gật đầu.
“Thái tử phi, Lâm phu nhân dẫn Lâm cô nương đến bái kiến .”
Mèo con Kute
Ngoài cửa Nam Uyển, cung nữ đến báo, Cẩm Sơ chuẩn tâm lý, cũng khó, sai chuẩn và điểm tâm mang đến.
Lâm phu nhân và Lâm Vận Chiêu dẫn , bước qua cửa, Lâm phu nhân liền thấy thiếu nữ ở chủ tọa.
Mắt sáng răng ngà, da thịt như ngọc, dung nhan thể là tuyệt sắc.
21. Cho dù là dung nhan diễm lệ của Lâm Vận Chiêu mặt thiếu nữ, cũng thể lấn át nàng.
Ánh mắt Lâm Vận Chiêu cứ thẳng Cẩm Sơ hai cái, Cẩm Sơ khẽ nhướng mí mắt, liếc sang, Lâm phu nhân mới kéo Lâm Vận Chiêu: “Bái kiến Thái tử phi.”
“Thái tử phi vạn phúc kim an.”
Hai hành lễ.
Cẩm Sơ khoát tay: “Lâm phu nhân và Lâm trắc phi cần đa lễ.”
Sau khi dậy, Lâm phu nhân : “Xa kinh thành một năm mới về, ngờ kinh đô một mỹ nhân tiêu chuẩn đến , Thái tử phi dung mạo diễm lệ hơn quần phương.” Lâm phu nhân theo chồng nhậm chức ở ngoài, gần đây mới về, từng danh đích nữ của Thịnh gia, nhưng từng gặp mặt, ban đầu đích nữ Thịnh gia Thái tử phi, Lâm phu nhân còn cảm thấy xứng.
Thậm chí Lâm lão gia cũng phụ họa một câu: “Cưới một thương nữ Thái tử phi, chẳng qua là vẻ cho ngoài xem, một cô gái mồ côi nhỏ bé nào xứng với vị trí Thái tử phi?”
“Người cửa, thiên hạ đều .”
“Thì chứ, phi tần c.h.ế.t trong hậu viện còn ít ?”
Lâm phu nhân lúc đó cũng cảm thấy lý, cho nên cũng để một thương nữ nơi nương tựa mắt, hôm nay gặp mặt, khí chất quanh Cẩm Sơ quả thực giống một thương nữ, mà giống như đích nữ bồi dưỡng từ một thế gia trăm năm, hề thua kém Lâm Vận Chiêu rèn giũa hơn mười năm.
Cẩm Sơ khẽ mỉm , ánh mắt điềm nhiên về phía Lâm Vận Chiêu: “Lâm trắc phi dung mạo xinh , khó trách Điện hạ đích cầu hôn, hôm nay gặp mặt, quả nhiên hề thua kém.”
Lâm Vận Chiêu khẽ nhíu mày, nhạt đáp : “Thái tử phi hiểu lầm , lấy sắc hầu , và Thái tử từ nhỏ đính hôn từ thuở nhỏ.”
Ba chữ “đính hôn từ thuở nhỏ” khiến Cẩm Sơ chút ngạc nhiên, nhưng nhanh điều chỉnh , nửa đùa nửa thật : “Điện hạ giấu thật kỹ, hề tiết lộ chút tin tức nào.”
“Điện hạ xưa nay trọng tình trọng nghĩa, Thịnh gia ân với Điện hạ, đại nghĩa đặt ở phía , tình nhi nữ đặt ở phía , trách Điện hạ, vả đây đều là chuyện quá khứ , cũng chẳng gì đáng để nhắc đến.” Lâm Vận Chiêu duyên dáng, phong thái phóng khoáng hệt như con cái giang hồ, chuyện trôi chảy, rộng lượng tính toán.
Đến nỗi cứ như Cẩm Sơ dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó để cướp ngôi vị Thái tử phi vốn thuộc về Lâm Vận Chiêu. Lâm phu nhân khẽ nhướng mí mắt cũng lén lút quan sát phản ứng của Cẩm Sơ, đối phương cũng chỉ sảng khoái: “Ta Điện hạ thiên phú dị bẩm, hồi nhỏ văn chương đều một là thể chép thuộc, ngờ, trong chuyện hôn nhân con cái trì hoãn lâu đến , trí nhớ cũng thật tệ.”
Câu cũng là đang châm chọc Lâm Vận Chiêu, cưới ngươi thì cầu hôn từ lâu , cớ gì đợi đến hôm nay? Nhắc nhở đối phương đừng tự đa tình! Quả nhiên, sắc mặt Lâm Vận Chiêu đổi.