Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 100: --- Tiêu Lương Đệ giành người từ Thái tử phi bị quở trách
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:57:03
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm thứ hai ở Đông Cung, Cẩm Sơ ngủ quen giấc, Phi Sương lén lút đốt an thần hương, mãi mới thấy tiếng nàng hô hấp đều đặn. Phương ma ma nhất quyết canh giữ. Có ngủ an , trằn trọc suốt đêm. Cả hoàng cung chìm trong bầu khí quỷ dị.
Lúc ở thiên phòng, Trường Khánh bẩm báo: “Điện hạ, khi trời tối Hoàng thượng triệu Vân Vương gia cung, phạt Vân Vương gia quỳ hai canh giờ, còn quở trách Nhị Hoàng tử ý đồ riêng.” Cơ Thừa Đình nhướng mày. “Điện hạ, Tiêu Tướng đúng là một lão hồ ly gió chiều nào xoay chiều , liên lạc với Thái hậu, cứ khư khư lấy lòng , liệu bán chăng?” Trường Khánh nổi sát tâm với Tiêu Tướng, y hiểu, vì điện hạ của tay cứu tộc Tiêu gia. “Chờ thêm chút nữa.” Trường Khánh bĩu môi: “Ta và tốn bao tâm tư bày cục diện , Hoàng thượng chỉ suy yếu phận của Tiêu Lương Đệ và Yến Lương Đệ, từng truy cứu Tiêu gia và Vân Vương phủ, chẳng lẽ chuyện cứ thế bỏ qua ?” Cơ Thừa Đình lắc đầu: “Đôi khi trừng phạt công khai hẳn là trừng phạt, gai nhọn đ.â.m sâu tim, chừng một ngày nào đó sẽ nhổ tận gốc.” Bắc Lương Đế thể nhẫn nhịn Vân Vương gia và Tiêu gia, là vì sứ thần hai nước sắp đến thăm, ngoại hoạn yên, nội đấu mà thôi. Thời cơ đến. Cha con hơn hai mươi năm, Cơ Thừa Đình thấu tâm tư của Bắc Lương Đế, tuyệt đối cho phép bất cứ ai uy h.i.ế.p ngôi vị hoàng đế. Kể cả là , vị Thái tử . Cưới Cẩm Sơ, cứ như một mũi gai đ.â.m tim Bắc Lương Đế, may mắn giờ nhổ , sự chú ý của Bắc Lương Đế hiện tại mấy kẻ đoạt .
Mèo con Kute
“Điện hạ, Tiêu Lương Đệ sai đến mời .” Thị vệ ngoài cửa bẩm báo. Cơ Thừa Đình sa sầm nét mặt: “Cứ để Lâm ma ma đến dạy dỗ Tiêu Lương Đệ quy củ!” “Dạ.” Tây Bắc viện đợi Thái tử, đợi Lâm ma ma mặt mày âm trầm, trong tay còn cầm một cây giới xích, bước cửa dọa Tố Tập mềm nhũn tay chân. Nụ mặt Tiêu Nhiễm Thấm cũng sắp giữ nổi, nàng tò mò Lâm ma ma. “Tiêu Lương Đệ, Thái tử điện hạ đêm qua canh giữ Hoàng thượng suốt đêm về, hôm nay ở cùng Thái tử phi, ngươi dám sai đến mời điện hạ?” “Ta…” “Lão nô là giáo dưỡng ma ma của Đông Cung, Tiêu Lương Đệ bất quy tắc như , lão nô sẽ dạy dỗ ngươi!” Lâm ma ma giơ giới xích lên, quật mạnh lưng Tiêu Nhiễm Thấm. Cơn đau kịch liệt ập đến, Tiêu Nhiễm Thấm đau đến tái mét mặt mày. Tố Tập một bên nổi, cản mặt Tiêu Nhiễm Thấm: “Ma ma, Tiêu Lương Đệ là cháu gái của Thái hậu, là đích nữ của tướng phủ…” “Chát!” Lâm ma ma giơ tay táng mạnh lưng Tố Tập: “Đây là Đông Cung, Tiêu gia, đừng ở đây mà giương oai!” Tố Tập đau đớn, nước mắt sắp trào . Lâm ma ma túm lấy Tố Tập mà quật mạnh. Tiêu Nhiễm Thấm một tay chụp lấy giới xích tay Lâm ma ma: “Ma ma hống hách vô nhân như , điện hạ chăng?” “Chát!” Lâm ma ma trở tay tát một bạt tai má trắng nõn của Tiêu Nhiễm Thấm. Tiêu Nhiễm Thấm ngây , ôm mặt thể tin : “Ngươi dám đ.á.n.h ?” “Lão nô phụng mệnh đến quản giáo Tiêu Lương Đệ, Tiêu Lương Đệ nếu lưu luyến phận cũ, hà tất van xin Thái hậu, mặt dày mày dạn Đông Cung gì?” Lâm ma ma năng càng thêm chua ngoa, ngạo mạn, mặt đầy khinh bỉ. Tức đến mức Tiêu Nhiễm Thấm đầu ong ong, hô hấp phập phồng, dậy định xông ngoài, Lâm ma ma cũng vội: “Hoàng thượng chỉ cho Tiêu Lương Đệ cấm túc ba tháng, hôm nay Tiêu Lương Đệ dám kháng chỉ, thì đ.á.n.h c.h.ế.t cũng quá đáng!” Một câu thành công khiến Tiêu Nhiễm Thấm sững , tức giận đến mức nắm chặt tay, nhưng vẫn trở , Lâm ma ma khẩy một tiếng, quên dặn dò: “Tiêu Lương Đệ cũng đừng hòng sai đến Từ An Cung tố cáo, điện hạ ghét nhất là kẻ hai lòng.” Bị lão ma ma chỉ thẳng mũi mà mắng, Tiêu Nhiễm Thấm tức giận, nhưng dám cãi , đành nghiến răng nhẫn nhịn. Bị Lâm ma ma phạt suốt đêm. Tiêu Nhiễm Thấm khổ tả xiết.
Sáng sớm hôm , Nam Uyển dùng bữa sáng, Cẩm Sơ đặt bát xuống, thấy Lâm ma ma trở về, đối mặt với Cẩm Sơ, Lâm ma ma tủm tỉm: “Lão nô thỉnh an Thái tử phi.” “Không cần đa lễ.” Lâm ma ma tiến lên một bước, cúi lưng thái độ vô cùng cung kính: “Thái tử phi hôm nay rảnh rỗi, lão nô dẫn dạo Đông Cung một vòng ?” “Cũng .” Một giấc ngủ dậy Phi Sương Thái tử trời sáng thiết triều, động tĩnh cực nhỏ, sợ đ.á.n.h thức nàng, khiến nàng ngủ quá giờ. “Hiện giờ trung cung bỏ trống, Kỳ Quý Phi tước quyền hiệp lý lục cung, Thái hậu bệnh, cho phép bất cứ ai thỉnh an, Thái tử phi cần thỉnh an bất kỳ ai.” Lâm ma ma giải thích. Cẩm Sơ bừng tỉnh. Đông Cung chia bốn viện, Đông Nam Tây Bắc, khi ngang qua Tây Bắc viện, Lâm ma ma giải thích chuyện Tiêu Nhiễm Thấm tìm Thái tử tối qua. Cẩm Sơ ngạc nhiên, chuyện nàng thật sự , Lâm ma ma động thủ đ.á.n.h Tiêu Nhiễm Thấm, nàng sững sờ. Không chỉ Cẩm Sơ, hai nha đầu Phi Yến Phi Sương cũng ngây , Lâm ma ma với ánh mắt đầy sùng bái, Lâm ma ma hắng giọng hai tiếng: “Lão nô từ là hầu hạ Hoàng hậu nương nương, nay quản lý Đông Cung, điện hạ , kẻ nào quy củ thì dạy dỗ, lão nô điện hạ chống lưng, nên sợ khác.” Cẩm Sơ bừng tỉnh, về phía hoa viên, tò mò hỏi thêm: “Thái hậu đột nhiên bệnh, nghiêm trọng ?” Lâm ma ma cũng né tránh, : “Sáng nay Hoàng thượng đến Từ An Cung một chuyến, khi Hoàng thượng rời , Thái hậu liền xưng bệnh.” Lời rõ, Cẩm Sơ lập tức hiểu . Xưng bệnh là giả, cấm túc mới là thật. “Không chỉ Thái hậu, sáng nay trong buổi thiết triều Hoàng thượng còn quở trách Tiêu Tướng, quở trách Nhị Hoàng tử nữa.” Lâm ma ma nhẹ nhàng . Dường như đang một chuyện nhỏ nhặt bình thường, nhưng thực tế, Bắc Lương Đế nổi giận trong buổi thiết triều, liên tiếp phạt hơn chục . Nặng nhất là Thủ lĩnh Nội Vụ Phủ, với lý do giám sát đúng mực, xử trượng c.h.ế.t giữa công chúng. Toàn bộ thái giám hầu cận, trừ Trung công công , đều phạt đến Thận Hình Tư, những từng tấu chương cũng đều phạt. Tiêu Tướng từ chức quan đầu bách quan giáng xuống thành Chính Tứ Phẩm Thông Nghị Đại Phu, khiến Tiêu đại nhân ngất xỉu ngay tại chỗ, Bắc Lương Đế sai đưa về phủ, tiện thể còn cho tháo dỡ tấm biển 'Tướng Phủ' do ngự ban.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-100-tieu-luong-de-gianh-nguoi-tu-thai-tu-phi-bi-quo-trach.html.]
“Vậy thể Hoàng thượng đại ngại gì ?” Cẩm Sơ hỏi. Lâm ma ma gật đầu: “Được trời cao phù hộ, Hoàng thượng khỏe mạnh.” Liên tiếp ba bốn ngày, khí trong cung đều chút quỷ dị. Cẩm Sơ mấy ngày gặp Cơ Thừa Đình, Thái tử Bắc Lương Đế xử lý chính vụ, bận đến mức thể rời , đôi khi còn nghỉ Nghị Chính Điện. Hôm đó nàng mới thức dậy. Ngoài cửa truyền đến động tĩnh: “Thái tử phi, điện hạ đang đợi ở thiên điện.” Cẩm Sơ giật tỉnh táo, khi ăn vận chỉnh tề, nàng đến thiên điện, quả nhiên thấy Cơ Thừa Đình đang đó ung dung tự tại thưởng . “Điện hạ.” “Sắp xếp đồ đạc , sẽ cùng nàng về Lũng Tây.” Cẩm Sơ ngẩn , nàng cứ ngỡ Cơ Thừa Đình quên mất chuyện , vả thời điểm then chốt , hậu cung tiền triều đều yên , nàng lòng nhắc nhưng mãi gặp , chỉ thể sốt ruột. Cơ Thừa Đình chỉ cái bọc sắp xếp gọn gàng ở một bên: “Ta hứa với nàng, sẽ cùng nàng về thăm nhà.” “Được, điện hạ đợi .” Cẩm Sơ nhấc váy chạy về, với Phi Sương: “Mau thu xếp hành lý.” Một canh giờ , hai chuẩn thỏa, khi Cơ Thừa Đình đưa Cẩm Sơ đến Nghị Chính Điện từ biệt, Bắc Lương Đế đích gặp hai . “Khó Thái tử lòng ngoài dạo, trẫm há lý do gì cho phép?” Bắc Lương Đế trông vẻ tâm trạng , vung tay áo một cái, cho phép hai tháng. Hai tạ ơn. Ra cung lên mã xa, chuyện thuận lợi như đang mơ. Cẩm Sơ chớp mắt Cơ Thừa Đình, Cơ Thừa Đình cầm một quyển sách tay, ngẩng đầu mà khóe môi vương ý đáp: “Nàng yên tâm, sắp xếp thỏa .” Tiêu gia, Vân Vương phủ, Nhị Hoàng tử, Kỳ Quốc Công phủ, Lâm Thái hậu, từng đều lo xong, chẳng ai chú ý đến họ. Mãi đến khi thuận lợi khỏi thành, Cẩm Sơ mới bừng tỉnh nhận thật sự rời khỏi kinh thành, cảnh sắc ven đường lướt qua mắt. Mã xa phi như bay, ít khi dừng , cứ cách vài canh giờ đổi một cỗ mã xa khác, cứ thế đội đội trăng mà thẳng tiến Lũng Tây.
“Có lời đồn rằng chiếc thuyền lớn cứu vài , cũng Thịnh Quốc Công vốn ở thuyền, mà là bắt cóc .” Dọc đường Cơ Thừa Đình kể mấy khả năng, từ ngày nhận tin tức, phái đến Lũng Tây thăm dò. Vẫn thực sự gặp Thịnh Quốc Công. “Vị trí con thuyền chìm tìm thấy, bí mật triệu tập hàng trăm tài bơi lội cực giỏi, thể lặn xuống biển tìm kiếm manh mối.” Đã ba năm , cơ hội tìm thấy mong manh, cho dù cá ăn, cũng sớm mục nát . Cẩm Sơ hít sâu một , giọng chút run rẩy: “Đa tạ điện hạ.” Cơ Thừa Đình bờ vai khẽ run rẩy của Cẩm Sơ, thở dài một tiếng, cởi áo choàng khoác lên vai nàng, an ủi vài câu, đợi đến khi sắc mặt nàng khởi sắc hơn mới thu ánh mắt. Liên tục chạy đường, Cẩm Sơ chút chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn yếu ớt giờ càng tái nhợt, c.ắ.n răng cố gắng chống đỡ, ngay cả thức ăn cũng ăn ít nhiều. Mã xa đột nhiên dừng . Cẩm Sơ nghi hoặc. “Đêm nay chạy đường nữa, nghỉ ngơi ở đây.” Nơi dừng là một dịch trạm, lác đác vài vị khách đang ăn cơm, Trường Khánh đặt mấy gian phòng, sắp xếp cho ngựa ăn cỏ. “Chuẩn chút thức ăn mang lên.” Cơ Thừa Đình . Trường Khánh gật đầu. Hai gian phòng ở lầu hai dọn dẹp sạch sẽ, khi Phi Sương kiểm tra gì bất thường, chủ quán chuẩn nước nóng, Cơ Thừa Đình với Cẩm Sơ: “Đêm nay nàng nghỉ ngơi cho , sẽ ở phòng bên cạnh.” “Được.” Cẩm Sơ gật đầu. Ngâm trong nước nóng xua ít mệt mỏi, ăn uống no say xong, nàng mệt rã rời, chạm gối ngủ . Lúc phòng bên cạnh Trường Khánh hạ giọng: “Điện hạ thật sự tất cả sự thật cho Thái tử phi ?” “Không cho nàng, nàng tư hạ cũng sẽ tự điều tra.” Không chỉ sẽ điều tra, mà còn là điều tra lung tung phương hướng, dễ đ.á.n.h rắn động cỏ, đối với Cẩm Sơ mà , thật sự quá nguy hiểm. Trường Khánh bất đắc dĩ. Đêm vắng vẻ, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió rít, nhưng nhanh nhấn chìm. Cẩm Sơ một đêm mộng mị ngủ dậy, cả tinh thần hơn nhiều, khi rửa mặt đơn giản thì phòng bên cạnh sớm dậy , bên ngoài trời quang mây tạnh, thời tiết cực . Cơ Thừa Đình đang ở lầu hai thị vệ bẩm báo, thấy động tĩnh, nàng, vẫy tay hiệu cho thị vệ lui xuống. “Tỉnh .” Cẩm Sơ gật đầu. “Lát nữa chúng sẽ Hoài An.” “Hoài An?” Cẩm Sơ khó hiểu, Lũng Tây căn bản qua Hoài An. Hắn giải thích: “Hoài An, nơi triều đình tích trữ lương thảo, cách Hoài An ba mươi dặm chính là cảng biển, triều đình nuôi hơn chục chiếc thuyền lớn ở đó.” Cẩm Sơ mí mắt giật giật, lờ mờ đoán mục đích của Cơ Thừa Đình, nàng tiến lên một bước: “Điện hạ điều tra chuyện lương thảo ba năm ?” Chuyện qua ba năm, Bắc Lương Đế lòng che giấu, nếu lật tấm vải che , Bắc Lương Đế nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ. Cơ Thừa Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Cẩm Sơ: “Ta nợ Thịnh gia một lời giải thích.” “Điện hạ?” Cơ Thừa Đình nhíu mày, đôi đồng tử đen nhánh lộ cảm xúc: “Không chỉ đối với Thịnh gia, mà còn hai mươi vạn đại quân oan hồn, thể yên lý.” Hai mươi vạn đại quân, năm chữ nặng nề gõ tâm Cẩm Sơ, khiến nàng chấn động, nàng từng chiến dịch mấy năm , đ.á.n.h vô cùng gian khổ. Là Thái tử nghiến răng, liều mạng mới may mắn thắng . “Cẩm Sơ, hai mươi vạn đại quân đói nhiều ngày, ngay cả binh khí cũng nhấc nổi, trong vòng trăm dặm quân doanh cỏ cây sinh, họ là những tráng sĩ kiên cường, là tướng sĩ Bắc Lương,
c.h.ế.t chiến trường mà c.h.ế.t đói.” Già Đình đột nhiên lạnh giọng, trong ngữ khí pha thêm vài phần căm hận. Cẩm Sơ kinh ngạc, ngờ chuyện lớn đến che giấu kín kẽ đến thế.