Sắc Đẹp Ma Quỷ - 59
Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:25:32
Lượt xem: 4
Mục đích vào đây chính là để cứu Lệ Hằng ra ngoài, nhưng bây giờ An cũng nghi ngờ mục đích của cô lắm khi đối diện với con mắt mọc ra từ dưới đất kia. Nó to như một chiếc xuồng và đang mở ra trân trân, con ngươi của nó màu m.á.u đang nhìn chòng chọc vào An vừa như cảnh cáo không được nhảy vào vừa như oán hận ngút ngàn, nói tóm lại cái ánh nhìn mà nó dành cho An không tốt lành gì.
An hiện tại đang do dự không biết nên làm thế nào, Lệ Hằng vốn cẩn thận luôn đi theo phía sau cô sao lại đột nhiên nhảy vào con mắt kia, mà trông con mắt kia lại đáng sợ như thế chứ có phải là xinh đẹp dịu dàng gì đâu.
Lẽ nào…
Bây giờ An đang có một suy nghĩ rất là táo bạo, cô đang nghi ngờ bản thân chính là con mồi. Vốn tưởng Lệ Hằng là người bị bắt vào còn cô là người đi cứu nhưng thật ra cô mới là người bị lừa vào đây. Nếu thật sự như vậy thì mọi chuyện xem như công cốc, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Huhu!
Đây chính là tiếng lòng của An lúc này, chỉ là không nói ra ngoài thôi. Ba mắt nhìn nhau, An cũng chẳng vừa, cô nhìn chòng chọc vào con mắt kia rồi nói: “Đùa với bà à, không có cửa!”
Đấy, cô An này cũng không phải là cái dạng ngay thẳng gì, cô ta chính là cụ tổ của ngành lươn lẹo. Cô thừa biết ở trong này dù là suy nghĩ hay lời nói đều bị bọn người giám sát bên ngoài nghe thấy biết được, vì vậy vừa nãy là cô cố tình nghĩ lệch đi, dụ cho con mắt này thay đổi hình dạng thì lập tức nhảy vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/59.html.]
Lệ Hằng lúc nãy nhảy vào trong con mắt kia với ý thức mơ hồ, vừa vào đã đụng phải một cái thứ gì đó, cô vừa mới cúi xuống xem thử thì ôi trời ạ, giật nảy mình. Cái thứ mà cô va phải chính là một cái đầu người nguyên vẹn tóc tai, nhưng mà chúng chỉ có 2 con mắt thôi chứ không hề có mũi miệng gì cả.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Lệ Hằng không biết sợi dây thần kinh nào chập với sợi nào mà lại không hoảng sợ, đã vậy còn giơ chân đá cho cái đầu lâu kia một cái rõ là đau. May là cái đầu lâu này không có miệng chửi, nếu không chắc nó cũng đã rủa xả tám đời nhà Lệ Hằng rồi. Lệ Hằng đá xong mà còn không tin là mình vừa làm, mặc dù cô đã từng điều khiển người khác g.i.ế.c người lột lấy da mặt nhưng mà bản thân cô chưa từng động thủ bao giờ, cùng lắm là chỉ thấy m.á.u chứ làm gì kinh dị như cái đầu lâu này đâu.
“Quái lạ, sao mình lại nhảy vào đây chứ?”
Lệ Hằng lấy tay đập trán, đầu cô bây giờ đang ong ong đau nhức, nói xong thì lại nhìn bốn phương tám hướng gọi: “An, cô đâu rồi. An, cô không định nhảy vào cứu tôi à, định bỏ con giữa chợ à?”
Lệ Hằng nói thế thôi chứ cô thừa hiểu là tự bản thân nhảy vào trong này kia mà…
“Hắc xì!”
Đột nhiên một luồng gió lạnh lướt qua sống lưng Lệ Hằng làm cô hắc hơi một cái, ai ngờ vừa mới cúi đầu hắc hơi, quay lên đã thấy một đám đầu người vây quanh mình. Vốn định gọi đồng bọn đến cứu,nào ngờ gọi ra một đám kẻ thù, vui hết sảy. Lệ Hằng vẫn đang đau đầu nhức tai, cô nhìn cái đám đầu người kia rõ ràng không có miệng mà lại giống như chúng đang đồng thanh la hét ghê lắm vậy, điều này khiến cho cô càng thêm khó chịu.