Sắc Đẹp Ma Quỷ - 54
Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:51:01
Lượt xem: 11
Thật ra có lẽ không phải đạo sĩ già không muốn nhanh cứu An, mà tất cả đều là Thiên cơ, cũng giống như việc lão ấy phải đi đến đâu, vào lúc nào để gặp được người cần cứu. Thật sự mà nói người như An lúc này có lẽ đến bác sĩ giỏi nhất hay thần y tái thế cũng khó mà cứu sống được, cho nên lão đạo sĩ này muốn cứu nhất định cũng phải tuân thủ tắt giờ nào phút nào, tinh tú xoay chuyển ra sao hay rất nhiều những bí mật bổn môn mà người ngoài không có cách nào biết được.
Có lẽ đợi mãi đến lúc thân xác và linh hồn An đều đã mệt mỏi, tuyệt vọng và rã rời muốn buông xuôi tất cả thì lão đạo sĩ mới dùng một tay nhấc An lên như sợ cô sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào. Ôi, nhìn cảnh này xem, lão đạo sĩ kia một tay nâng người như không. Nếu như không phải là kì diệu, có một sức mạnh nào đó tồn tại thì không có cách bào giải thích được cả.
“An, cô nhìn thấy gì thế?”
Lệ Hằng lay lay An, mặc dù cô cũng sợ làm như vậy khiến An gặp nguy hiểm, nhưng mà thấy biểu cảm của An còn tệ hại hơn cả mình nên là đành cắn răng lay cô. An khịt mũi một cái, cô cảm giác như cơn đau của quá khứ đang tái hiện lại lúc này, đau đớn đến đột cùng mà không hề nhận ra nước mắt đã giàn giụa.
Lệ Hằng làm bộ lấy tay lau lau nước mắt rồi nói: “Cô đã thấy gì, rốt cuộc tâm ma ô là gì mà sao cô lại đau đớn đến như thế?”
Mặc cho ánh mắt tò mò lo lắng của Lệ Hằng, mãi một lúc sau, khi ổn định tinh thần lại An mới nói: “Cô có muốn nhìn xem không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/54.html.]
Đây đúng là câu hỏi đầy thách thức trí tò mò. Lệ Hằng cũng chần chừ một chút, dù sao tâm ma của bản thân đã đủ khốn đốn rồi, giờ lại nhìn của người khác thì có khác gì rước khổ vào thân đâu cơ chứ. Nhưng cuối cùng, sau một lúc đấu tranh tư tưởng thì An cũng đã gật đầu đồng ý.
Có vẻ như An có thể tác động được cái thứ kia, có thể để người khác cũng nhìn thấy tâm ma của mình nhưng mà lại chẳng có cách nào phá bỏ. Lệ Hằng vừa gật đầu đồng ý thì cảnh vật xung quanh cô lập tức chuyển đổi hệt như thế giới giả lập. Chuyện đầu tiên cô làm chính là cảm thán không thôi, cô bụm miệng để kìm hãm bớt sự hưng phấn. Thế nhưng chuyện tốt làm gì mà kéo dài mãi đâu chứ, vừa giây trước còn hớn hở, giây sau sắc mặt cô đã chuyển sang trắng mét tái nhợt.
Cảnh đẹp tuy chưa được mấy giây nhưng Lệ Hằng đã nhanh chóng nhận ra một cảnh vật quen thuộc, chính là vườn khô của tổ chức ma quỷ kia. Nói cách khác, nhà của vợ chồng An trước kia chính là bên trên của tầng hầm tổ chức đó. Điều kinh ngạc còn ở phía trước, khi cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông xuất hiện.
Có chút quen thuộc!
Rất nhanh người đàn ông đó đã nghiên mặt về phía này, Lệ Hằng kinh hãi còn hơn cảnh giả lập lúc nãy nữa, bởi vì anh ta chính là cái tên điển trai lái taxi chở cô đêm đó, cũng chính là thằng cha đã hỏi cô về sơ tâm và khiến cô nhớ mãi chưa quên được. Nhưng khác với vẻ mặt hòa ái lúc đó, anh ta bây giờ vô cùng hung hãn, từ ánh mắt có thể thấy được sự tức giận căm phẫn như thể muốn g.i.ế.c người…
À cái suy nghĩ đó của Lệ Hằng chưa dứt thì anh ta quả nhiên là g.i.ế.c người thật. Còn hơn cả g.i.ế.c người, anh ta đúng là một tên biến thái có tâm lí méo mó, vì anh ta bây giờ đang cầm cái cưa trên tay và bắt đầu xẻo thịt dưới chân vợ mình. Lệ Hằng sắc mặt tái mét, không ngừng bụm miệng, sau đó cô lại nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ của người vợ. Và người đó tuy rằng có sức sống và hồng hào nhưng Lệ Hằng có thể nhanh chóng nhận ra nạn nhân không ai khác chính là An.