Sắc Đẹp Ma Quỷ - 51
Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:49:59
Lượt xem: 14
“Đừng nhìn!”
An lạnh lùng nói, thái độ thai đổi rõ rệt, không giống với lúc nãy một chút nào cả. Điều này làm Lệ Hằng sững sờ và có chút không quen, vì vậy rất nhanh sau đó đã chuyển qua thái độ tổn thương. Dù không nhìn nhưng dường như là An có thể nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lệ Hằng nên lại nói: “Không cần tổn thương, giữ mạng mới quan trọng.”
Dù Lệ Hằng có giỏi chuyện ở tổ chức đến đâu thì cô vẫn là tay mơ gà mờ, có rất nhiều việc cô không cáo cách nào phán đoán được. Nhưng mà cô phát hiện dòng suy nghĩ cũng như nội tâm của mình cũng đã bắt đầu thay đổi. Vì vậy cho nên có lẽ là do sự thay đổi nào đó chứ không phải An khác thường.
Ấy vậy mà An lại có thể đoán được suy nghĩ của Lệ Hằng, ra là như vậy nên dù cô không nhìn cũng biết Lệ Hằng có biểu cảm gì. Chậm lại một bước, An dè dặt nói tiếp: “Cô nghĩ đúng rồi, không phải tôi thay đổi thái độ hay gì cả, mà lại nội tâm của chúng ta đang bị dẫn dắt bởi hai không gian khác nhau. Lúc nãy ở trăng là nội tâm chúng ta lúc nhỏ, và do suy nghĩ của cô ở thời điểm đó còn non nớt cho nên cảm thấy tôi rất dịu dàng, thật ra chỉ là dịu dàng hơn một tí thôi chứ không đến nỗi như cô cảm thấy.”
Nói đến đây, An lại ngừng. Lệ Hằng tò mò c.h.ế.t mất, cô hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Quan sát một tí, giống như đã chắc chắn được điều gì đó An mới nói tiếp: “Bây giờ là nội tâm chúng ta gần giống với thực tại. Và những thứ mà cô nhìn thấy chính là phản chiếu tâm ma của cô. Giống như tôi tâm ma không giống cô, đương nhiên tôi sẽ nhìn thấy thứ khác.”
“Ảo thật đấy!”
Lệ Hằng gật gù nói, vậy mà không ngờ An lại tán đồng với cô mà gật đầu nói: “Đúng vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/51.html.]
Lệ Hằng giật mình quay lại nhìn thì thấy An đã rơm rớm nước mắt. Ánh mắt An rất kiên định nhưng cũng m.ô.n.g lung, đặc biệt Lệ Hằng còn có thể nhìn thấy ẩn sâu bên trong đôi mắt ấy là sự bi thương hối tiếc tột cùng. An đang nhìn thấy gì nhỉ, chẳng lẽ tâm ma của cô là một quá khứ đầy rẫy sự bi thương ư.
Quả đúng như vậy!
Khung cảnh xung quanh An chính là một quá khứ, quá khứ bi ai đến cùng cực mà cô không có cách nào quên được, thậm chí đêm đêm không ngủ được vì gặp phải ác mộng.
Đó là một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, bên ngoài đồng một vườn ngô to lớn. Bên trong căn nhà ấm cúng ríu rít tiếng nói cười của một đôi vợ chồng trẻ, người vợ không ai khác chính là An. An của lúc đó là một người vô cùng năng động hoạt bát, vui vẻ hòa đồng hoàn toàn đối lập với bộ dạng của An lúc này. Khuôn mặt đó vẫn là cô hiện tại, nhưng đầy đặn và xinh đẹp hơn bây giờ rất nhiều, da dẻ hồng hào, tóc dài suông mượt.
Người chồng cũng là một người khả điển trai, anh ta nghe vẻ cũng vô cùng yêu chiều vợ. Hai người đang mải mê say sưa trò chuyện thì người vợ đột nhiên quay sang nhìn tấm ảnh cưới trên bàn. Trong tấm ảnh đó vẫn là cô xinh đẹp mặc váy cưới nhưng chú rể lại là một người vô cùng xấu xí, có thể nói là xấu đến ma chê quỷ hờn. Bỗng, An đang cười đùa vui vẻ thì lập tức thay đổi sắc mặt, từ vui vẻ hạnh phúc biến thành sợ hãi lo âu.
Mặc dù diễn lại cảnh xưa. An không nghe thấy gì nhưng nhìn từ khẩu hình miệng của chồng cô cũng có thể nhận ra anh ta đang nói “Cô sợ hãi cái gì chứ, tôi đẹp như thế này mà cô còn không vừa ý ư?”. Nào ngờ anh chồng này tính tình cũng hung bạo xấu xa quá đi mất, vừa mới nói xong thì lập tức lớn tiếng chửi, vừa chửi vừa lao tới đem tấm ảnh cưới kia ném xuống đất.
Đại khái anh ta điên tiết chửi là: “Cái thứ này còn giữ lại làm gì. Cô nuối tiếc quá khứ tới như thế à. Cô cảm thấy tôi xấu xí như ma quỷ đi với cô xinh đẹp như vậy khiến cô vui lắm ư, có cảm giác thành tựu lắm ư?”
Mặc cho anh chồng chửi bới, cô vợ cũng chỉ ngồi im lặng như vậy, trên mặt đều là vẻ bi ai cùng cực. Thấy cô vợ không thèm trả lời mình khiến cho anh chồng còn tức hơn nữa, vì tưởng rằng vợ khinh thường mình nên đã nhào tới bóp cổ cô rồi gằng giọng nói: “Có phải cô không hề yêu tôi, cô chỉ yêu cảm xác thành tựu mỗi khi đi bên cạnh người chồng xấu xí là tôi hay không?”