Sắc Đẹp Ma Quỷ - 47
Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:48:12
Lượt xem: 8
Lệ Hằng cứ đi, cứ đi như thế mà không hề phát giác được mặt đất dưới chân thay đổi, cô đi phía trước, phía sau mặt đất bắt đầu cuộn trào như sắp nuốt sống cô tới nơi. Âm thanh kia không hề dứt, tiếng gọi tên cô cứ đều đặn đều đặn vang lên như thể đã lập trình sẵn. nhưng cái giọng lập trình này cũng đáng sợ quá đi mất, hai chữ Lệ Hằng cứ bị nó kéo dài và dây dưa không dứt, cái âm thanh này đúng là khiến người khác chẳng muốn nghe một chút nào.
Lệ Hằng ban đầu còn tự tin cho rằng bản thân tỉnh táo cho đến khi…chính xác là chưa đầy 5 phút sau thì cô đã bắt đầu rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ. Thậm chí còn vừa đi vừa lẩm bẩm đọc lại câu gọi xa xa kia, giống hệt như là bị thôi miêng vậy. Cô cứ đi, cứ đi một lúc cho đến khi cảm giác bị thứ gì đó đ.â.m sầm vào mình.
Cảm giác này có chút quen thuộc, dường như nó đang lặp lại trong quá khứ, nhưng lần này đ.â.m sầm vào có chút hơi bao lực. Vốn Lệ Hằng hai mắt vẫn rất chi là mơ hồ không quan tâm cho đến khi cô nhìn thấy lờ mờ phía trước mặt có một thứ gì đó to to đang chuẩn bị đụng vào mặt mình.
“Á!”
Tiếng hét của Lệ Hằng đủ lớn để biết là cái thứ kia hẳn phải đập vào mặt cô đủ đau. Lệ Hằng lấy tay bưng mặt, cô đau đến mức còn tưởng rằng đầu mình bị rụng xuống rồi chứ. Ngay sau đó cô phát hiện ra hung thủ đánh mình vẫn còn đứng trơ trọi trước mặt và bản thân thì lại giống như từ trong cơn mộng tỉnh lại.
Oan gia ngõ hẹp à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/47.html.]
Lệ Hằng hết thấy đau luôn khi thấy trước mặt mình chính là An, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất. Cũng không phải vì cô ghét An hay thù địch gì, mà là nếu như cô nhìn thấy An thì chứng tỏ quá khứ xấu xí kia đã thật sự tồn tại chứ không hề là một cơn ác mộng nữa.
“Cô là ai, đụng người khác mà còn không biết xin lỗi à?”
Lệ Hằng vẫn cố giả lả, cô một tay bưng mặt, một tay chỉ trỏ mắng An. Nhưng trái lại với thái độ của cô, An lại nở một nụ cười rồi nói: “Chẳng phải là cô nên cảm ơn tôi ư. Nếu như không có tôi thì chắc giờ này hồn của cô đã bị ma quỷ ăn mất, và thân xác cũng vùi nơi núi hoang hiu quạnh rồi.”
“Cô nói gì chứ. Rõ ràng bản thân sai mà còn cố chấp à?”
Lệ Hằng vẫn sừng cồ lên, An vẫn kiên nhẫn nói: “Còn giả bộ không quen tôi ư? Xấu xí không phải là ác mộng, đây mới là ác mộng. Nếu như cô vẫn muốn sống thêm ít lâu nữa thì hãy nghe lời tôi, tôi sẽ tìm cách đưa cô đi khỏi nơi này.”
“Này cô kia, cô đang nói điên nói khùng gì vậy. Tôi đang sống rất tốt, sao phải theo cô đi đâu chứ. Xấu xí gì chứ, tôi chẳng biết cô đang nói gì cả, tôi vốn là bộ dạng xinh đẹp như vậy mà.”
Thật ra mà nói, ngay lúc này đây cô vẫn cảm thấy đây mới là sự thật. Con người làm sao lại có thể lột da mặt người khác mà đeo cơ chứ, nghĩ đến thôi cũng đã thấy kinh tởm rồi, đó mà không phải ác mộng thì đâu mới là ác mộng. Nhưng An dường như không có ý định buông tha cô, An nói: “Chúng ta vẫn đang bị kẹt trong cơn mưa ấy, và bọn chúng đưa cô đến đây để khảo nghiệm cô. Để xem cô có thật sự tin vào chuyện ma quỷ thương thiên hại lý của bọn chúng hay không. Nếu như cô vẫn coi nó là ác mộng, là kinh tởm mà chìm đắm trong cơn mơ này thì có lẽ cả đời cô cũng sẽ không thoát ra được. Trước đây từng có rất nhiều nạn nhân bỏ mạng, họ cũng giống cô, nhưng nửa đường phạm lỗi. Bởi vì chung quy thì con người làm gì có ai mà không muốn sống bình thường cơ chứ. Làm gì có ai lại sống chung với ma quỷ, suốt ngày phải g.i.ế.c người lột da mặt, suốt ngày phải sống thấp thỏm, xinh đẹp dưới cái lớp da mặt lột được của người khác. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy đủ kinh tởm rồi, thì liệu người đeo còn sẽ cảm thấy như thế nào nữa chứ.”