Sắc Đẹp Ma Quỷ - 43
Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:43:19
Lượt xem: 13
“Lệ Hằng, Lệ Hằng. dậy ăn cơm thôi, trưa rồi!”
Lệ Hằng đang trong cơn mơ ngủ thì nghe tiếng ai đó gọi mình, giọng nói này có chút quen thuộc. Cô mở mắt, cảnh vật xung quanh sao lại lạ lẫm và quen thuộc đến thế. Đây…đây chẳng phải là phòng của cô ở quê nhà sao?
Tung chăn xuống giường, Lệ Hằng nhanh chóng chạy lại gương soi thử thì thứ phản chiếu trong gương đã làm cho cô giật mình hoảng hốt. Nếu như là cô của hiện tại dù có đeo mặt nạ xinh đẹp đi chăng nữa cũng không khiến cô kinh hãi tới vậy. Mà bây giờ cô ở trong gương trẻ măng như thể mới chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng khuôn mặt cô trong gương lại không phải cô của ngày xưa, mà là cô đeo mặt nạ xinh đẹp kia. Kì lạ hơn, tại sao cái mặt nạ da người kia tưởng chường như đã c.h.ế.t rồi nhưng lại có thể lão hóa ngược, làn da có thể nói là trắng không tùy vết, ngoài sức tưởng tượng.
“Mơ sao?”
Lệ Hằng cảm thấy mọi thứ đều đang rất chân thật, chân thật đến mức không thể chân thật hơn. Chẳng lẽ những thứ cô trải qua kia đều là cơn ác mộng dài thôi ư, chẳng lẽ cô vốn dĩ xinh đẹp như vậy chứ không hề xấu xí và xuất hiện những chuyện ma quái kia?
“Lệ Hằng xinh đẹp của mẹ, sắp muộn giờ học thêm rồi. Con không định ra khỏi phòng thật sao?”
Giọng nói ấm áp của mẹ cô lại vang lên, Lệ Hằng vẫn không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Cô vẫn quan sát thật kĩ diện mạo của mình trong gương một lần nữa rồi lại đưa tay lên mặt muốn tháo lớp da mặt nạ xuống.
“Ôi đau quá! Là thật này, mình xinh đẹp thật chứ không phải là mơ, mình xinh đẹp thật chứ không cần phải đeo mặt nạ da người của người khác. Ôi da mặt người đã chết, đáng sợ thật…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/43.html.]
Lệ Hằng tự lẩm bẩm rồi bắt đầu rơi vào trạng thái khó kìm nén được cảm xúc, vừa cười vừa khóc.
“Con bé này hôm nay làm sao vậy nhỉ, chẳng lẽ ngủ nhiều nên đầu óc hỏng rồi à. Còn nói cái gì mà xinh đẹp mơ với thật, cái gì mà đeo mặt nạ người c.h.ế.t chứ…”
Từ phía xa xa mẹ của Lệ Hằng đã vừa đi vào vừa lẩm bẩm nói to, nhưng đến lúc bà đẩy cánh cửa đi vào thì mới giật mình nói: “Ôi, con gái của mẹ làm sao thế?”
“Mẹ ơi, con có phải là thật sự xinh đẹp hay không, hay con chủ là xấu xí đeo da mặt xinh đẹ của người c.h.ế.t hả mẹ?”
Lệ Hằng vừa nói vừa hoảng loạn, mẹ cô cũng kinh ngạc tột độ không biết bị gì. Lẽ nào là do học hành nhiều quá nên thần kinh có vấn đề hay là bị ma nhập rồi?
“Ác mộng, ác mộng thôi. Không sao cả mà, con gái của mẹ vốn đã xinh đẹp từ ngay khi mới sinh ra mà.”
Mặc dù vẫn hoang mang lắm nhưng Lệ Hằng vẫn cố mà tin. Cô cứ mơ mơ hồ như vậy sống được một tuần, nhưng phải công nhận một điều rằng khi bạn xinh đẹp thì có rất nhiều sự ưu ái. Mặc dù cũng rất hưởng thụ cuộc sống như vậy nhưng Lệ Hằng lại sợ mất đi, cho nên mỗi đêm đều không dám ngủ, thi thoảng sẽ còn tự véo mặt mình thử xem có lột ra được miếng da mặt nào không.
Nửa đêm, Lệ Hằng nửa đêm đang ngủ, cô đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Quê Lệ Hằng vốn là nửa nông thôn, nửa kia cũng không gọi là thành phố lắm. Tuy rằng những nhu cầu thiết yếu đều có nhưng mà cảnh vật về đêm thì đúng là dọa c.h.ế.t người ta mà.