Sắc Đẹp Ma Quỷ - 41
Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:42:19
Lượt xem: 20
“Khoác lác vừa thôi!”
Bạch Thủ vừa nói vừa cười một cách máy móc, trên tay cô ta đã chuẩn bị sẵn thứ để đối phó với An. Nhân lúc An không để ý đã muốn g.i.ế.c An, bởi vì từ trước đến nay An vẫn luôn là cái gai trong mắt cô ta. Đúng là đáng sợ mà, làm người vốn đã đố kị, đến lúc trở thành quỷ rồi vẫn chưa bỏ được thói đố kị.
May mà An vẫn chưa ngáo ngơ, khả năng ứng biến của cô rất tốt, mới đó đã nhận ra Bạch Thủ muốn g.i.ế.c mình, vì vậy liền nói: “Cô g.i.ế.c tôi rồi, anh ta liệu có để yên cho cô không?”
“Anh ta? Anh ta vẫn còn đang cầu tôi đấy. Bởi vì anh ta muốn hoàn toàn biến thành quỷ, một khi còn như thế thì anh ta vẫn nể sợ tôi.”
Nghe Bạch Thủ nói như thế, An vẫn cứ trưng ra bộ mặt không tin lắm, tay lần mò tìm trong túi quần ra con d.a.o kia. Thế nhưng…
Bộ mặt của An bây giờ đúng là không tin lắm chân thật chứ không phải giả bộ, bởi vì con d.a.o luôn được cô mang theo trong người bây giờ đã biến mất không dấu vết. Chút bùa chú trên người cô căn bản không đối phó được với Bạch Thủ, nếu như không có con d.a.o kia thì cô sẽ không có bất cứ phần thắng nào.
An đang lầm bầm chửi trong lòng nhưng không có cách nào biểu lộ ra ngoài. Trời vẫn mưa như trút nước, sớm chớp vẫn cứ không ngừng giáng xuống, chút ánh sáng lấp lóe của sấm chớp soi vào Bạch Thủ, trông cô ta bây giờ mới kinh dị làm sao. Nhưng An nhìn xuống tay mình, sau đó sờ lên mặt mình, bản thân cô cũng không khác ma quỷ là bao, vậy sao cô vẫn còn là con người kia chứ.
“Xem như ông trời cũng giúp tôi. Haha, thật không ngờ ông trời lại có thể mưa gió to lớn đến như vậy. Cô, hôm nay nên biến mất rồi!”
Bạch Thủ búng tay một cái, nhưng cô ta đợi mấy giây thứ trong tay vẫn không được búng ra, vì vậy liền phát hiện có ddieuf không đúng. Cô ta trợn hai con mắt trắng dã như xác c.h.ế.t trôi lên nhìn An, nhưng An nào có món vũ khí hay sử dụng bùa phép gì đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/41.html.]
Nhưng thấy vẻ mặt An như đang chằm chằm, há hốc miệng kinh ngạc nhìn về phía mình thì Bạch Thủ thì cô ta đã bắt đầu phát giác. Nhưng vẫn chưa phát giác được gì thì đã nghe một giọng nói vừa quen thược vừa lạ lẵm vang lên.
“Cô đã chịu nhắm mắt xuôi tay chưa?”
“Lệ Hằng?”
“Lệ Hằng?”
Cả An và Bạch Thủ đều đồng loạt nói, có thể thấy sự kinh ngạc của cả hai. Lần này thì An kinh ngạc nhiều hơn, bởi vì cô vốn không tin được rằng Lệ Hằng lại có thể ra tay với cả người nhà, mà con d.a.o của cô cũng đang nằm trong tay của Lệ Hằng. Nhìn thấy dáng vẻ cả kinh của cả hai, Lệ Hằng lúc này mới nới tay xuống rồi nở một nụ cười, hóa ra cô chính là người đã và đang cứa con d.a.o của An trên cổ Bạch Thủ.
“Có cần kinh ngạc tới như vậy không, các người nghĩ tôi vô dụng lắm ư?”
Nụ cười trên môi Lệ Hằng dần rộng ra, nhưng ở trong mưa to gió lớn và dưới cái lớp mặt nạ đẹp đẽ kia cũng thật là kinh dị làm sao. An vẫn chưa thôi kinh ngạc, bởi vì cô không thể tin được Lệ Hằng lại có thể trộm d.a.o từ trên người cô được, rõ ràng ở trên xe hai người ngồi cách xa nhau và Lệ Hằng còn bị còng tay kia mà.
“Sao…sao cô làm được?”
An cau mày nheo mắt hỏi, Lệ Hằng cũng không ngạo mạn mà chủ như bất đắc dĩ nói: “Khi cần thiết làm một việc gì đó thì chúng ta tự khắc sẽ có cách. Bởi vì tôi không tin tưởng cô, cho nên chỉ đành tự cứu mình thôi, và quả nhiên, cô không đáng tin thật. Nếu như tôi giao mạng của mình cho cô thì không biết đâu chừng bây giờ tôi đang uống trà bầu bạn với Diêm Vương rồi.”