Sắc Đẹp Ma Quỷ - 39
Cập nhật lúc: 2024-07-15 12:01:44
Lượt xem: 17
“Cô là ai?”
Lệ Hằng đương nhiên cũng không dễ tin người như thế, tay cô tuy khựng lại nhưng vẫn dò hỏi. Lúc này An cũng không biết phải nói như thế nào, bởi vì còn có hai viên cảnh sát có mặt trong xe nữa, nếu như bọn họ biến mất thì tốt quá rồi. Thấy An không trả lời, Lệ Hằng nói: “Cô là người của phe ta hay phe địch?”
Những câu hỏi kiểu này đương nhiên sẽ khiến hai viên cảnh sát kia không biết thực hư thế nào, nhưng bọn họ cũng chỉ là hơi ngu ngơ chứ không tới nỗi nghi ngờ. Trong lúc cấp bách quả thật vẫn là Lệ Hằng thông minh hơn, nhiều lúc An cảm thấy Lệ Hằng chính là người tự tìm đến ma quỷ để đổi đời chứ không phải là con mồi bất đắc dĩ. Đương nhiên là do An đánh giá quá cao thôi chứ Lệ Hằng rốt cuộc vẫn chỉ là cô gái có lá gan nhỏ, bị dọa suýt c.h.ế.t thuở ban đầu mà thôi.
“Tôi ở phe chính giữa, tôi chuyên điều tra những vụ án lột da mặt của các người.”
Nghe An nói như vậy làm Lệ Hằng cười khẩy một cái rồi nói: “Các người cuối cùng cũng chỉ là vì lợi ích của mình. Tôi về tay ai mà chẳng như thế, kết cục cũng giống nhau thôi.”
Vừa nói xong, Lệ Hằng đã lập tức mở cánh cửa xe và bước hẳn ra ngoài. Cũng không biết là thứ gì đã khiến cho viên cảnh sát ngồi bên cạnh canh giữ Lệ Hằng lại không một phản ứng như vậy. Chỉ là ngay sau khi Lệ Hằng vừa xuống xe thì An cũng vội mở cửa xuống và không quên dặn cảnh sát còn lại: “Đừng xuống xe. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối không được xuống xe, nếu như muốn giữ mạng sống.”
Cảnh sát Bình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng chỉ là trời mưa thôi mà, có phải đi bắt phần tử khủng bố đâu chứ. Nhưng nếu như có thật sự bắt phần tử khủng bố thì thân anh ta là cảnh sát cũng phải xuống, dù có hy sinh cũng là hy sinh vẻ vang. Nghĩ đến đây Bình đã muốn xuống xe, nhưng khi cánh cửa vừa bị đẩy ra thì…
“Con mẹ nó, có ma!”
Dù cho là cảnh sát, được truyền thụ tư tưởng là trên đời không có ma nhưng mà vẫn sợ ma nha. Dù là cảnh sát đi chăng nữa thì cũng là người thường thôi, học được là một chuyện, mà sợ ma nó đã là chuyện ăn sâu trong trí não con người rồi.
Đến đây thì cảnh sát Bình chắc là cũng xấu hổ ghê lắm. Nhưng biết làm sao được, từ trong thâm anh nó đang kêu gào sợ ma thì còn biết làm thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/39.html.]
“Mẹ ơi có ma!”
Cảnh sát Bình gào lên hai lượt khi nhìn thấy bên ngoài cửa xe, từ dưới đất đang có cái thứ gì đen thui nhúc nhích nhúc nhích hệt như mấy cái xúc tua bạch tuột. Mạnh tay đóng cánh cửa lại, vừa thở phù phù thì cảnh sát ngồi ghế phía sau vốn yên lặng nãy giờ đột nhiên hỏi: “Có ma à?”
“Ừ! Có ma đấy, tôi vừa thấy một con ma bạch tuột.”
Nghi án là thanh niên này ở nhà chắc chuyên xem phim quái vật viễn tưởng đây, cho nên mới nghĩ ra ba từ “ma bạch tuột”.
“Anh xem, có giống như này không?”
Cảnh sát phía sau nói, vậy mà cảnh sát Bình của chúng ta lại quay đầu nhìn thật. Đoán rằng đây chắc chắn sẽ là cú quay đầu hối hận nhất trong cuộc đời của anh ta. Bởi vì ngay khi quay đầu lại thì thôi ôi, cảnh sát ngồi phía sau bây giờ đã trở thành con “ma bạch tuột” lúc nãy rồi.
“Ôi mẹ…”
Lời còn chưa dứt thì đồng chí cảnh sát Bình đã bất tỉnh nhân sự. Kể ra thì cũng bôi bác cảnh sát thật, dù người ta có sợ ma đi chăng nữa cũng đâu tới nổi giống anh ta, hoàn toàn là nhát cáy. Cũng tốt, ngất rồi thì sẽ không phải nhìn thấy gì nữa, ngất rồi sẽ không còn sợ nữa.
Lúc này An vừa xuống xe thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lệ Hằng đâu, rõ rnagf vừa mới giây trước người còn ở đây kia mà, sao bây giờ đã biến mất không một dấu vết vậy chứ?
Bên ngoài bây giờ tạm thời chưa xuất hiện thứ gì ngoài màn mưa xối xả và cái không khí âm u khó tả. An liên tục lấy tay quệt nước mưa khỏi mặt mình, bởi vì mưa to quá nên tầm nhìn không tốt hay vì có thứ gì đó đã cố tình che mất tầm nhìn, bởi vì thị lực của An vốn rất tốt kia mà.