Sắc Đẹp Ma Quỷ - 24
Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:59:56
Lượt xem: 30
“Ông đừng dài dòng nữa, còn hai câu ông hãy mau hỏi đi.”
“Câu cuối cùng, liệu cô có thật sự muốn hiên ngang mà sống hay không?”
Lệ Hằng hơi kinh ngạc, cô hỏi: “Câu cuối cùng ư, vậy câu thứ hai đâu?”
“Câu thứ hai cô đã trả lời rồi, tôi nghĩ chắc cô không quá ngốc để không biết câu nào chứ.”
Lệ Hằng không cần suy nghĩ quá lâu, cô bật cười, một nụ cười méo mó rồi nói: “Nếu như tôi muốn, tôi sẽ phải đánh đổi những gì?”
“Ha ha ha! Vậy là cô đã chắc mười mươi rằng cô muốn sống như thế rồi. Bây giờ hãy về đi, những thứ phải làm sẽ được đưa tới nhà cô vào ngày mai.”
Người đàn ông vô cùng thoải mái, như thể đây là một trò chơi mà anh ta chơi mỗi ngày vậy. Lệ Hằng cũng không nhiều lời nữa, cô trực tiếp bật đèn điện thoại đi ra ngoài.
Sau khi ra đến chỗ lúc nãy mà cô bị đè ngã xuống thì cô mới biết hóa ra cô chẳng xuất hồn gì cả mà đã thật sự đi vào trong. Xuất hồn gì gì đó đều là do một mình cô tưởng tượng mà thôi.
Lại vòng ra vườn ngô, lần này nó vẫn ảm đạm như thế nhưng cô đã không thấy kì quái nữa, có lẽ bây giờ đây chính cô cũng đã kì quái rồi. Đi hết vườn ngô, những kẻ vướn víu lúc đầu đã không còn nữa, chỉ còn lại vườn ngô vươn mình trong gió đêm xào xạc và một chiếc chòi được dựng ở cuối vườn ngô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/24.html.]
Lệ Hằng giờ đã hiểu ra, mấy thứ ma quỷ gì đó lúc đầu đều là do tự cô tưởng tượng. Nơi này trồng ngô rốt cuộc chỉ là để ngụy trang mà thôi, hang ổ thật sự của bọn chúng chính là bên dưới nơi này. Đúng là không tưởng tượng được, cảm giác mọi việc giống như ở trong phim vậy, li kì huyền ảo.
“Cái ông tài xế già ma quỷ kia rốt cuộc là c.h.ế.t ở đâu rồi chứ, hay là bận đi đầu thai rồi. Chết tiệt, đã chở người ta đến thì phải chịu trách nhiệm đưa người ta về chứ.”
Lệ Hằng miệng thì lẩm bẩm, nhưng tai vẫn đang bấm điện thoại tìm xe và chân đi bước nhanh nhất có thể. Dù sao nơi này cũng là ngoại, ở bên trên cái hang ổ kia cũng bình thường, nhất định sẽ có kẻ xấu.
Nhưng mà cũng thật là khổ, Lệ Hằng tìm mãi chẳng có chuyến xe nào. Nhìn điện thoại đã hơn 9 giờ tối, cô tặc lưỡi một cái rồi bước đi như chạy.
“A!”
Lệ Hằng không ngờ giữa đường đen tối giờ này lại còn có người phụ nữ khác đi bộ như cô. Sau tiếng kêu của người kia, cô mới nhận ra mình đã va phải người ta cho nên lập tức xin lỗi rối rít.
Thế nhưng trông vẻ mặt của người kia chẳng có gì là giận dữ mà lại giống như là cô ta cố tình đụng trúng Lệ Hằng vậy. Không nói không rằng, cô ta chỉ nhìn Lệ Hằng bằng một nụ cười kì lạ.
Vốn dĩ sẽ không có gì nếu như sự tò mò bên trong Lệ Hằng trỗi dậy, ngay khi cô ta lướt qua thì cô đã kéo tay cô ta lại. Nhưng mà bàn tay cũng không có ấm áp gì cho cam, tuy rằng không phải quá lạnh lẽo để rồi người ta tưởng là ma quỷ, mà nó lại giống với một người bệnh tật quanh năm không có chút sinh khí nào. Bởi vì vậy cho nên lúc Lệ Hằng đ.â.m vào cô ta, rõ ràng cô chẳng có cảm giác gì nhưng cô ta lại kêu lên với vẻ đau đớn.
Người phụ nữ kia quay đầu lại, Lệ Hằng dè dặt hỏi: “Cô quen biết tôi sao?”
Trực giác của phụ nữ lúc nào cũng chính xác đến 90 phần trăm, lúc người phụ nữ kia nhìn Lệ Hằng, ánh mắt đó rõ ràng không bình thường. Nhưng người phụ nữ không có phản ứng gì quá, cô ta cười nhạt một cái rồi nói: “Tôi không quen cô, nhưng tôi quen với những kẻ độc ác kia.”