Sắc Đẹp Ma Quỷ - 21
Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:57:58
Lượt xem: 28
Cầu thang nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, chẳng hiểu sao Lệ Hằng đi rất lâu nhưng vẫn chưa đi hết cầu thang. Hay có lẽ là do nó quá trơn trượt và tanh tưởi nên mới khiến cô cảm thấy thời gian trôi qua như dài bất tận vậy.
Cảm giác như bản thân đã đi vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng đã có chút mệt nên gọi to: “Có ai không?”
“Có ai không?”
Là tiếng của Lệ Hằng vọng lại trong bóng đêm. Càng đi xuống, ánh sáng càng mờ dần, phía trước chẳng còn nhìn thấy gì, cô chỉ có thể tự dựa theo cảm tính mà đi. Nhưng còn chưa đi được hai bậc thang nữa cô đã giẫm phải thứ gì đó và ngã nhào, sau đó cứ thế lăn luôn thêm mấy bậc thang nữa.
Sau khi dừng lại thì cả người Lệ Hằng đã ê ẩm, cô còn chưa kịp hoàn hồn thì có thứ đang lăn lông lóc từ trên cầu thang xuống, sau đó đáp ngay mặt cô.
Ôi trời ạ!
Đúng là không thấy thì thôi, thấy làn chi cho nó sợ hãi. Quái quỷ là ngay chỗ này bây giờ đã có chút ánh sáng cho nên Lệ Hằng có thể nhìn rất rõ, cái thứ vừa lăn tới trước mặt cô không gì xa lạ mà chính là một cái đầu người. Cái đầu người kia không biết đã bị chặt xuống bao lâu, tóc tai đã rụng hết chỉ để lại một mảng trắng hếu và bắt đầu có dấu hiệu thối rữa.
Lệ Hằng vẫn đang cảm thấy may mắn vì cái đầu nằm sấp, nếu như nằm ngửa thì cô cũng không biết khuôn mặt của cái đầu kia có thể dọa cô sợ ngất đi hay không. Lùi ra xa một chút, Lệ Hằng bắt đầu tìm đường đi tiếp.
Quái thật, cho dù là muốn lấy mạng người ta thì cũng có người dẫn đi chứ, dọa người ta c.h.ế.t sợ thế này thì đúng là biến thái quá mà. Lệ Hằng vừa đi vừa nghĩ, dù sao cô cũng không tin là con người lại có thể ở cái nơi như thế này được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/21.html.]
Bên dưới cầu thang vẫn là một hành lang, trên hành lang có đèn nhưng có vẻ như những cái đèn này đã quá cũ kĩ, ánh sáng vốn đã yếu ớt lại còn hay chớp nhoáng. Lệ Hằng cảm thấy bản thân bây giờ giống như nhân vật chính trong phim ma, đèn hành lang cứ như thế này thì kiểu gì tí nữa cũng sẽ có ma mà thôi.
Ma quỷ!
Đột nhiên Lệ Hằng nhớ đến câu nói của ai đó rằng ma quỷ không đáng sợ, lòng người mới đáng sợ. Chính bản thân cô cũng đã trải qua cảm giác bị con người cười nhạo phản bội, nó giống như một con d.a.o nhọn dần đục khoét sinh mệnh của cô vậy. Thế còn ma quỷ thì sao, ma quỷ cũng chẳng hơn gì, nhưng ít ra nó còn cho cô cái gọi la hào quang hư ảo, cho cô được sống như một con người.
Có lẽ bọn chúng muốn tìm những người tuyệt vọng với thế giới này, muốn tìm một người mà bị con người quay lưng ruồng rẫy như Lệ Hằng. Nhưng mục đích của chúng là gì chắc đêm nay thôi Lệ Hằng sẽ được biết rõ ràng. Nghĩ như thế mà bước chân của Lệ Hằng càng nhanh hơn, cô nén nỗi sợ hãi đi trên hành lang không có gì là đàng hoàng kia. Hành lang không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân của Lệ Hằng đang nặng nề giáng xuống.
Đến cuối hành lang vắng lặng, Lệ Hằng trông thấy một cánh cửa phòng đang khép hờ. Như thế chẳng phải là đang chờ cô hay sao, Lệ Hằng lấy can đảm đưa tay lên đẩy cánh cửa ra. Tiếng cánh cửa cũ kĩ vang lên ken két trong cái không gian im ắng này đúng là khiến lòng người không yên.
“Có ai không?”
Lệ Hằng vẫn cố mà dùng phép lịch sự của con người hỏi, nhưng dĩ nhiên là không có ai hồi đáp mà chỉ có tiếng của cô đang khe khẽ vọng lại từ đâu đó.
“Tôi vào nhé?”
Không phải phép lịch sự lúc nào cũng hữu ích, nhất là khi bạn giao tiếp với ma quỷ!
Lệ Hằng thở dài một cái vì đã ngộ ra điều đó, nhưng cô phát hiện ở cái chốn quái quỷ này dường như tiếng thở của cô cũng khiến cho cô giật mình cho nên cô đã quyết định sẽ nhỏ nhẹ, ít nhất là không dọa bản thân ngất đi trước khi biết được sự thật.
Không cho vào cô cũng sẽ vào, bởi vì chỗ này làm quái gì có nơi nào để vào nữa đâu chứ. Vừa đẩy cửa ra, Lệ Hằng đã cảm thấy có một mùi hương từ đâu xộc thẳng vào mũi mình. Quái lạ, đáng lẽ những chỗ như thế này phải là mùi m.á.u tanh tưởi hay ít nhất là mùi hôi thối nồng nặc chứ, đằng này lại là hương thơm thoang thoảng, thật đúng là không thể tin được mà.