Sắc Đẹp Ma Quỷ - 18
Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:53:50
Lượt xem: 34
Sau khi lấy lại được tinh thần, Lệ Hằng bèn lân la hỏi: “Này ông, hãy cho tôi biết chủ nhân của ông là ai, và bây giờ chúng ta phải đi đâu.”
“Thiên cơ bất khả lộ! Chủ nhân không cho tôi nói, nhưng cô cứ việc ngồi yên lặng ở đó, đến lúc ấy tự khắc sẽ biết.”
“Vậy…chúng ta còn phải đi bao lâu nữa. Tôi đói bụng quá, có thể để tôi vào tiệm cơm ăn một bát cơm không?”
Đương nhiên Lệ Hằng có đói thật đó, nhưng mà bây giờ cô làm gì mà có tâm trạng ăn cơm chứ. Cô chỉ đang muốn lừa ông tài xế ma quỷ kia để xem có cơ hội nào trốn thoát được hay không. Nghe tới hai từ chủ nhân từ miệng ông tài xế là cô đã biết thứ mình phải đối diện sắp tới đây không hay ho gì cho cam.
Nhưng ở trên này mình khôn sẽ có người khác khôn hơn mình. Ông tài xế ma quỷ kia đương nhiên biết tỏng ý đồ của Lệ Hằng cho nên đã lạnh lùng nói: “Nếu như cô không chịu ngồi yên mà dở trò này kia thì tôi không đảm bảo sẽ để cho cô sống đến lúc đó đâu.”
Lệ Hằng bị dọa mãi đương nhiên cũng có kinh nghiệm, cô cho rằng ông già kia làm gì mà lại dám g.i.ế.c cô cơ chứ, ông ta phải chở cô đến địa điểm kia mà. Nghĩ như thế, Lệ Hằng cũng không chịu ngồi im lép vế mà mạnh miệng nói: “Ông có gan thì g.i.ế.c tôi luôn đi chứ đừng có dùng võ mồm. Đàn ông gì mà cứ đi hù dọa một cô gái, ông không biết nhục à?”
“Câm đi, nếu không tôi đ.â.m đầu xe vô cái bia mộ ven đường kia cho cô c.h.ế.t nhé?”
Đáp lại sự hù dọa nhiệt tình của ông già, Lệ Hằng lại cười ha ha nói: “Tôi cười mà tôi mệt á, cá là ông chẳng có bản lĩnh g.i.ế.c tôi đâu.”
Thật ra cho tới hiện tại Lệ Hằng vẫn rất mơ hồ, tâm trạng của cô khá là phức tạp. Cô không biết bản thân muốn gì, và sống cuộc sống như thế nào. Sau những trận đòn tâm lí ấy, cô sớm đã không còn được cái niềm tim của ban đầu nữa, giờ đây cô như những án mây trôi trên bầu trời, mặc cho cơn gió lạnh lùng cuốn đến đâu thì đến. Nếu như gặp cơn gió dịu nhẹ thì ít ra cô còn có thể sống giản đơn thêm đôi ba ngày, nhưng nếu gặp phải gió lốc của bảo tố thì cô cũng chỉ có thể chịu đựng, quằn mình trong gió bão mà thôi.
Ví như cô lúc này đây chỉ muốn nói khích cho ông tài xế ma quỷ kia có thể đ.â.m đầu xe vào bia mộ để cho cô c.h.ế.t đi thì càng tốt. Trên đời này liệu còn thứ gì có thể để cô bám víu mà trụ lại, giữ gìn sinh mệnh hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/18.html.]
Chẳng có gì!
Ông tài xế kia quả là không dám g.i.ế.c cô thật, vì vậy đành ngậm chặt miệng mà im lặng lái xe. Lệ Hằng vẫn ngồi ở phía sau xe, cô đang lướt điện thoại như thể muốn tìm một tín hiệu cầu cứu. Nhưng giữa thành phố xa lạ này rốt cuộc chẳng có ai có thể tin tưởng những chuyện hoang đường của cô cả, cô chẳng có một cọng rơm nào để cứu mạng.
Thế là cô lại bỏ điện thoại xuống, sau đó thì ôm mặt khóc nức nở!
(Có thể bạn sẽ cho rằng Lệ Hằng là một cô gái nhát gan yếu đuối. Nhưng nếu đổi lại bạn đứng ở vị trí của cô ấy, tôi tin rằng bạn đã sớm nhảy lầu tự vẫn rồi!)
Tiếng xe phanh lại đã khiến Lệ Hằng choàng tỉnh, cô biết mình không có đường để thoát. Vuốt mặt mấy cái để trấn tĩnh, cô nghĩ trong lòng rằng đêm nay nhất định sẽ kết thúc tất cả. Một là cô sẽ c.h.ế.t đi vĩnh viễn để không bị những cơn ác mộng kéo dài hằng đêm, hoặc là cô sẽ sống sót, nhưng rồi cô sẽ chẳng còn là cô nữa mà đã bán linh hồn mình cho ma quỷ.
“Xuống xe đi, đi qua khỏi vườn ngô là sẽ đến nơi cô cần đến!”
Ông già tài xế vẫn là dùng cái giọng lạnh lùng ấy, Lệ Hằng đẩy cửa bước xuống xe, nhìn vườn ngô khá lớn ở trước mặt, cô buộc miệng nói: “Bộ ma quỷ cũng c.h.ế.t đói hay sao mà lại đi trồng ngô.”
“Là để cho người ăn!”
Lệ Hằng chỉ là tự nói chứ đâu có mượn trả lời. Mà lúc này từ đâu lù lù dưới chân cô lại có người đang nói.
“Ôi mẹ ơi!”
Lệ Hằng giật nảy mình, cô vừa nói xòn thì cảm nhận được mình đang giẫm lên cái thứ gì đó qua đôi dép lê.