Sắc Đẹp Ma Quỷ - 17
Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:53:30
Lượt xem: 48
Vì mải nghịch điện thoại mà Lệ Hằng không hề chú ý tới đường đi, cho đến lúc cô cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu mới bắt đầu nghi ngờ. Ban đầu cô không nghĩ điều gì kì lạ, chỉ nghĩ là do có người xấu muốn chở cô đến đoạn đường vắng mà thôi. Đương nhiên cô biết bản thân mình xấu xí nên không nghĩ rằng bản thân sẽ bị cướp sắc mà là bị cướp của cơ.
Nhưng sau khi cô ngẩng đầu lên thì suy nghĩ ấy đã bay vèo như gió, bởi vì thời gian bên ngoài trời rất tối, giống như là đã nửa đêm rồi vậy. Cô nhớ rõ lúc lên xe chỉ mới hơn 4 giờ chiều, ngoài trời vẫn còn nắng rất to, mà đoạn đường từ nhà đến siêu thị không quá 15 phút, nhưng mà bây giờ…
“A!”
Tiếng sấm sét bên ngoài truyền tới khiến cô giật mình, ngay sau đó cô chồm người lên nói: “Bác tài, sao đi lâu quá vậy. Dừng xe lại đi, tôi muốn xuống xe.”
Thấy tài xế rõ ràng là đang lái xe nhưng lại ngó lơ không trả lời, Lệ Hằng càng thêm sốt ruột hù dọa: “Nếu như bác tài không dừng xe lại thì tôi sẽ nhảy xuống đấy. Lúc đó ông sẽ không yên thân đâu, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”
Hù dọa cũng không có tác dụng gì, Lệ Hằng lại giở bài năn nỉ: “Ông muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa hết cho ông, ông hãy dừng xe lại đi.”
Đương nhiên là kiểu gì cũng không được, mà Lệ Hằng cũng không phải ngu ngơ gì, cô sớm đã nhận ra rồi nhưng chỉ vì trốn tránh mà thôi. Lúc này cô đã dồn hết can đảm mà chồm người về phía trước, cố gắng nhìn mặt tài xế, thế nhưng dù cho ông ta có đang ở trước mặt thì cô cũng không có cách nào nhìn thấy được khuôn mặt ông ta.
Người xưa nói không sai, nhìn ma quỷ không thể nhìn thấy mặt. Quả nhiên là Lệ Hằng đã hiểu, bởi vì một khi thấy mặt rồi thì lại ước đừng thấy mặt thì hơn.
“Ông là ai, muốn đưa tôi đi đâu?”
Lệ Hằng từ từ lùi về ghế sau khi loáng thoáng nhìn thấy bàn tay đang cầm vô lăng của ông ta hệt như một bộ xương. Lúc này tài xế mới cất cái giọng lạnh lẽo nói: “Rồi cô sẽ biết, bây giờ chỉ cần ngồi yên thôi. Nếu không tôi e là sẽ không có đủ kiên nhẫn giữ mạng cô lại đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/17.html.]
Ông ta vừa mới nói xong thì một đạo sấm chớp nữa lại vang lên, chút ánh sáng của tia sấm đủ để Lệ Hằng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Nơi này qua mức xa lạ, chẳng lẽ là đã ra ngoại thành rồi ư?
Cây cối hai bên đường…
Lệ Hằng đổ mồ hôi lạnh khi thấy những thứ mà cô cho là cây cối đã c.h.ế.t kia vốn không phải là cây mà là những bộ xương. Sau có thể chứ, nếu như là ở trên đời thì nhất định sẽ không thể có cảnh tượng này được, lẽ nào cô đã bị đưa xuống vùng đất quỷ rồi ư?
Tiếng mưa bên ngoài rít lên từng hồi, gió thổi lanh lảnh như thể tiếng của hàng vạn ma quỷ đang đồng loạt tru tréo. Cho dù Lệ Hằng cũng chưa từng chứng kiến cảnh đó bao giờ nhưng hoàn cảnh hiện tại đúng là khiến cho cô không có cái gì để so sánh tốt hơn cái đó.
“Đây là vùng đất của ma quỷ ư?”
Tiếng của Lệ Hằng thều thào tự hỏi, nhưng mà không ngờ tài xế lại trả lời, ông ta nói: “Cô tưởng mình là ai mà lại có thể đi được đến vùng đất của quỷ chứ. Ngay cả chủ nhân còn chưa đặt chân được đến nơi đó. Là do cô tự ảo tưởng cảnh vật xung quanh mà thôi.”
Sao có thể chứ, cô chỉ là nghĩ điên nghĩ khùng một chút về cái vùng đất ma quỷ đó nhưng không ngờ lại có thật. Còn thêm vụ cô tự ảo tưởng cảnh vật xung quanh ư, nghe có ảo quá đáng không thế.
Dù nghĩ như vậy nhưng Lệ Hằng vẫn chọn nghĩ theo cách tích cực nhất. Cô đã biết thừa bản thân không thể xuống khỏi chiếc xe này, cho nên theo như lời của ông tài xế thì cô quyết định chỉnh lại lối suy nghĩ theo cách đơn thuần nhất, chính là cô vẫn đang trên đường đi siêu thị mà thôi.
Quả nhiên, Lệ Hằng lại kinh hãi bụm miệng. Cô vốn chỉ là thử, nhưng mà không ngờ sau khi chỉnh lại suy nghĩ thì cô lại thấy hai bên đường hoàn toàn khác. Nơi đây vẫn là trên cõi đời, chỉ là có lẽ đã ra đến vùng ven thành phố nên hai bên đường thưa thớt nhà, và những thứ mà ban nãy cô cho là xương người kia chính là những ngôi mộ được chôn ven hai bên đường.
Cảnh vật vẫn như vậy, vẫn là trời đang mưa going nhưng không đáng sợ như khi nãy, nào là ma rên, nào là quỷ khóc.