Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sắc Đẹp Ma Quỷ - 13

Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:14:52
Lượt xem: 75

Lệ Hằng ngã sấp mặt xuống sàn!

Như thể lật ngược tình thế, nữ y tá nhanh chóng đứng dậy rồi tóm cổ Lệ Hằng kéo tới chỗ chiếc gương đặt trên bàn. Quái lạ, trong bệnh viện sao lại có gương lớn thế này?

Lệ Hằng vừa ra sức giãy giụa vừa đặt câu hỏi lớn. Nhưng giờ đây cô cảm thấy như chẳng còn chút sức lực nào nữa. Nữ y tá tuy dáng người mỏng manh nhưng lại vô cùng mạnh bạo, Lệ Hằng cảm thấy cái cổ của cô như sắp đứt lìa ra đến nơi. 

“Nhìn đi, cô có thấy gì không?”

Nữ y tá dán chặt khuôn mặt Lệ Hằng đối diện với chiếc gương. Kì lạ thay, trong gương lúc này chỉ xuất hiện một mình Lệ Hằng, còn cô ta thì như bốc khói. Hình ảnh của Lệ Hằng trong gương xấu xí đến ghê tởm. Lệ Hằng không muốn nhìn thấy nó, thứ cô muốn nhìn thấy là khuôn mặt xinh đẹp...

Thế rồi, ngay khi cô có ý nghĩ đó thì trong gương lập tức xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp hệt như cô chụp trên ảnh. Và kéo theo đó là một cảnh tượng cô chẳng muốn thấy. Ngay phía sau lưng cô xuất hiện thêm cái bóng, cái bóng kinh dị đến mức không có câu từ nào để diễn tả. Cái bóng đó, nói cách khác chính là một cái bóng quỷ.

“Chuyện gì thế này?”

Lệ Hằng sợ hãi cố lùi về phía sau, giọng của nữ y tá vang lên lạnh lẽo bên tai cô: “Sắc đẹp ma quỷ, chẳng phải cô muốn xinh đẹp sao?” 

“Tôi…chuyện gì đã xảy ra?”

Lệ Hằng sợ mất hơi, cô chỉ muốn được xinh đẹp thôi mà. Sao cuối cùng lại trở thành sắc đẹp ma quỷ thế này?

“Đối diện đi cô gái, cô chẳng phải là ma quỷ hay sao? Một con người sao có thể nhìn thấy người c.h.ế.t mà không chút sợ hãi như thế. Sao một con người lại có thể nhìn thấy khổ chủ c.h.ế.t thảm, xác nằm trong nhà xác lạnh lẽo mà không động lòng thương cảm một chút nào. Thậm chí ngay sau đó đã lập tức them muốn cái nhan sắc của người ta chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/13.html.]

Nữ y tá thốt ra mỗi một câu nói đều là trúng vào tim đen của Lệ Hằng, giống như cô ta hiểu rất rõ mọi chuyện vậy. Hay là nói cách khác, giống như cô ta là người dẫn dắt tất cả mọi chuyện.

“Cô là ai, cô là ma quỷ ở đâu tới. Tại sao cô lại biết nhiều như thế?”

Nghe Lệ Hằng nói, nữ y tá cười lên ha hả, cô ta nói: “Ma quỷ ư, ma quỷ có đáng sợ bằng lòng người không?”

“Đừng nói nữa!”

“Đừng nói nữa!”

“Đừng nói nữa!”

Lệ Hằng lặp đi lặp lại câu nói đó, tuy nghe giống như là đang dọa nạt nữ y tá nhưng thực chất lại đang tự trấn an chính mình. 

“Các người đừng nói như thế, dù sao ma quỷ vẫn đáng sợ hơn con người.”

Nghe Lệ Hằng nói nhiều như thế, hiển nhiên cô vẫn còn rất tin tưởng vào con người. Tẩy não không được nên nữ y tá kia cực kỳ không vui. Nói dài nói dai nói mãi chi bằng hành động, cô ta quyết định xách cổ Lệ Hằng muốn lôi cô ra khỏi phòng bệnh. 

Nhưng chỉ là còn chưa đi được mấy bước thì cánh cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại. Nữ y tá kinh ngạc mất mấy giây khi thấy có kẻ tác động được đồ vật, nhưng sau đó cô ta đột nhiên đẩy nhanh tiến độ, muốn kéo Lệ Hằng đi xông qua cửa. Lúc này, một con rối màu trắng rơi xuống lăn lóc ngay giữa cửa. Ngay khi nó rơi xuống với tư thế xụi lơ thì bắt đầu nắn lại tay chân, sau đó ngóc đầu dậy.

Con rối màu trắng bằng cổ chân mô phỏng lại bé gái, cái mặt nó với hai hốc mắt lòi lõm sâu hoắm và đôi môi đỏ tươi. Dưới ánh đèn lờ mờ từ đâu soi vào, con rối đang giơ tay làm nghi thức chào. Nữ y tá ấy vậy mà lại không dám đi xuyên qua con rối, trông cô ta cẩn thận dè dặt như thể con rối kia là đại diện cho một nhân vật tay to mặt lớn nào đó. 

“Sao vậy, gan bé lại rồi à?”

Loading...