Mấy diễn viên chính rét run cầm cập.
Đạo diễn nhận thấy cảnh cực kỳ xuất sắc, mưa tự nhiên và mưa nhân tạo đúng là khác một trời một vực. Ông cho máy bắt cận cảnh hạt mưa rơi cánh đồng, đó hô cắt để diễn viên đồ.
Khi họ tẩy trang và quần áo xong bước , sẵn gừng nóng hổi đợi sẵn.
Dao Dao uống thử một ngụm, vị cay nồng của gừng cho nhăn mặt, nhất quyết chịu uống tiếp.
Hứa Cảnh Hiên dựa tường ngặt nghẽo.
Kỷ Âm nhấp một ngụm , trêu: "Dao Dao, ngờ đời cũng thứ sợ đấy?"
Dao Dao đưa cốc cho Hứa Cảnh Chu. Hắn cũng ép con gái uống.
Lúc đạo diễn bước : "Kể cũng lạ, bên ngoài tạnh mưa đấy, sang phòng ăn lẩu ."
Mọi bước ngoài, quả nhiên thấy trời tạnh hẳn.
Đạo diễn Tôn ha hả: "Thấy đúng , chúng xong là mưa tạnh ngay, xem phim doanh thu phòng vé sẽ tồi ."
Làm nghề ai cũng chút mê tín, ông , đều vui vẻ mặt.
Cả đoàn phim mười mấy kéo sang phòng đạo diễn ăn lẩu.
Khi họ đến nơi, nồi lẩu sôi sùng sục, bên cạnh bày la liệt mấy chục đĩa đồ nhúng, trông vô cùng thịnh soạn.
Đạo diễn xuống: "Mọi , hôm nay cứ ăn thoải mái, nhưng ăn xong nhớ tập thể d.ụ.c nhé, đừng để một bữa lẩu phá hỏng công sức giảm cân bấy lâu nay."
"Đạo diễn , đang lúc cao hứng thế đừng nhắc đến chuyện giảm cân !"
"Được , nhắc nữa, ăn nhanh kẻo nguội."
Nồi lẩu nóng hổi trôi xuống bụng, xua tan cái lạnh ngấm lúc dầm mưa.
Hứa Cảnh Hiên lo lắng Dao Dao: "Dao Dao, đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn chạy bộ đấy."
Dao Dao chằm chằm những miếng thịt đang sôi trong nồi: "Vâng ạ."
Hứa Cảnh Chu gắp một miếng thịt bỏ bát Dao Dao.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vị cay nồng hòa quyện với vị ngọt của thịt tươi khiến Dao Dao ăn đến híp cả mắt vì sung sướng.
Hứa Cảnh Hiên nuốt nước miếng ực một cái.
Trông ngon quá mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-353-an-lau.html.]
Hắn cũng gắp một miếng.
Được ăn thịt đúng là điều hạnh phúc nhất đời.
Hứa Cảnh Hiên đặt đũa xuống với đầy cảm giác tội , kìm chế nên lỡ ăn nhiều.
Xem tối nay thoát khỏi kiếp nạn chạy bộ .
Hắn ngả ghế, mặc kệ sự đời.
Ăn xong, ai về nhà nấy.
Hứa Cảnh Hiên bò giường, nghĩ bụng đằng nào lát nữa cũng chạy, giờ nghỉ giữ sức .
Hắn lấy điện thoại lướt Weibo.
Khoảng nửa tiếng , khi cảm thấy bụng bớt no và chuẩn dậy tập thể d.ụ.c thì cửa phòng đẩy .
Hắn ngẩng đầu lên, thấy Dao Dao, Năm và ba con thú cưng đang lù lù cửa.
Hứa Cảnh Hiên hỏi: "Sao thế?"
"Chú Sáu, chúng cùng chạy bộ nào."
Hứa Cảnh Hiên nghĩ vận động nào cũng là vận động nên đồng ý ngay.
quên mất một điều, khái niệm "chạy bộ" của Dao Dao và khác một chút.
Chạy vài vòng, Hứa Cảnh Hiên cảm thấy sắp đứt , trong khi Dao Dao chỉ mới lấm tấm mồ hôi, chẳng vẻ gì là mệt mỏi cả.
Hứa Cảnh Hiên chống tay lên đùi thở dốc: "Dao Dao, chú chạy nổi nữa ."
Dao Dao dừng : "Không chú Sáu, tối nay chú ăn nhiều thế mà."
Hứa Cảnh Hiên: "......"
Hình như thấy sự khinh bỉ trong mắt Dao Dao...
"Dao Dao, chú thật sự chạy nổi nữa, chú chạy nữa ."
Dao Dao sang Châu Châu: "Châu Châu, giao cho em đấy."
Hứa Cảnh Hiên: ???
Giây tiếp theo, con hổ trưởng thành sang chằm chằm , đôi mắt lóe lên tia sáng xanh lục trong đêm tối.