Hứa Cảnh Thư dậy, cùng về phía nhà trưởng thôn.
Hứa Minh Thanh đột nhiên hỏi: "Bác Hai, bé nãy học lớp mấy ạ?"
"Lớp 5."
"Nếu cháu nhớ nhầm thì bài toán hỏi là toán lớp 3 mà. Cậu học lớp 5 mà bài lớp 3 cũng , bài đó đến Dao Dao còn chứ."
Hứa Cảnh Thư về phía bé, thở dài : "Đó là lý do tại bác giúp đỡ bọn trẻ ở đây. Minh Thanh , bé giống các cháu, nhà nhiều việc đồng áng, học chỉ thể tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi. Sách dùng cũng là sách cũ truyền tay qua mấy ."
Các trai đều trầm mặc.
Hứa Minh Húc : "Bác Hai, cháu đến trường học của các em xem thử ạ?"
"Được chứ, nhưng trường cách đây xa, mai bác sẽ đưa các cháu ."
Ngày hôm , Hứa Cảnh Thư dẫn cả đoàn thăm trường học.
Họ bộ gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Hứa Minh Thanh lau mồ hôi trán, ngôi trường tồi tàn mặt mà lòng nặng trĩu.
Gọi là trường học nhưng thực chỉ là một ngôi nhà cấp bốn xây bằng đá, trông đơn sơ. Hứa Cảnh Thư đẩy cửa bước .
Trong phòng học chỉ mười mấy bộ bàn ghế cũ kỹ, bảng đen thì bạc phếch.
Trên đường trở về, khí trầm lắng hẳn xuống.
Mấy ngày đó, tám trai còn ai than khổ nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đến ngày 7 tháng 10.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đã đến lúc trở về.
Cũng giống như lúc đến, tám trai mỗi kéo một cái vali, những khác đeo ba lô.
Hứa Minh Thanh : "Lúc mới đến thì chê ỏng chê eo, giờ thấy tiêng tiếc. Bác Hai, cháu một ít quần áo mặc đến và sách vở cũ, bác giúp cháu gửi về đây ạ?"
Hứa Cảnh Thư gật đầu: "Đương nhiên là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-340-tro-ve.html.]
Mọi xách hành lý, chào tạm biệt trưởng thôn.
Ngồi xe trở về, ai nấy đều cảm giác như trải qua một giấc mộng dài.
Mãi đến tối mịt họ mới về đến nhà.
Bà nội Hứa tiếng xe vội vàng chạy : "Ôi chao, gầy hết cả , mau nhà , bà chuẩn nhiều món ngon lắm đấy."
Hứa Minh Thanh ôm chầm lấy bà: "Bà ơi, cháu nhớ bà c.h.ế.t mất thôi."
"Đi mấy ngày mà dẻo mồm thế , bà cũng nhớ mấy đứa lắm."
Bà nội Hứa đẩy , bế Dao Dao lên.
Bà phát hiện đám con trai đều đen nhẻm , chỉ Dao Dao vẫn trắng trẻo bụ bẫm như xưa: "Dao Dao cũng gầy , tối nay ăn nhiều nhé con."
Dao Dao gật đầu lia lịa, ở đó đồ ăn nhiều nên cô bé cũng dám ăn nhiều.
Bữa tối hôm đó, cả nhà ăn như rồng cuốn, khiến bà nội Hứa xót xa vô cùng.
Chắc chắn mấy đứa nhỏ chịu khổ ít.
Bà định gì đó thì ông nội Hứa ho khan một tiếng ngăn .
lúc , ngoài cửa tiếng xe, lát Hứa Cảnh Hiên bước .
"Ái chà, Minh Húc đấy , mấy ngày gặp mấy đứa đen như cột nhà cháy thế ?"
Các trai: "......"
Hứa Cảnh Hiên đương nhiên đám cháu trai cùng Hai về quê, nhưng bộ dạng t.h.ả.m hại của chúng, nhịn .
Hắn kéo ghế xuống: "Anh Năm, cho em mượn Châu Châu dùng một chút nhé."
Hứa Cảnh Chu gắp một miếng thịt kho tàu cho Dao Dao, liếc em trai hỏi: "Chú mượn Châu Châu gì?"
"Gần đây em nhận một kịch bản khá , cần dùng đến hổ thật. Đạo diễn định mượn hổ trong sở thú, nhưng em nghĩ ngay đến Châu Châu nhà . Châu Châu lớn lên cùng Dao Dao từ nhỏ, hiểu tính , an hơn hổ sở thú nhiều."