Mặt trời dần lên cao.
Thời tiết tháng Mười vẫn còn chút oi bức, Hứa Cảnh Chu lấy khăn giấy từ trong ba lô , lau mồ hôi cho Đường Diệp và Dao Dao.
Hứa Minh Húc chú Năm nhẹ nhàng thảnh thơi mà ghen tị nổ mắt.
Trông chú cứ như đang dã ngoại .
Cậu đống hành lý cồng kềnh của , trong lòng hối hận vô cùng vì mang theo quá nhiều đồ đạc.
Hứa Minh Thanh thở hổn hển hỏi: "Bác Hai, còn bao lâu nữa mới tới nơi ạ?"
Hứa Cảnh Thư: "Khoảng một tiếng nữa, nếu các cháu mệt quá nổi thì nghỉ ngơi một chút ."
"Tuyệt quá, nghỉ giải lao thôi."
Các trai lập tức bệt xuống vali của .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lượng vận động ngày hôm nay bằng cả tháng cộng của bọn họ .
Hứa Cảnh Chu : "Sức khỏe mấy đứa yếu quá, về nhà chăm chỉ tập thể d.ụ.c ."
"Chú Năm ơi, tha cho bọn cháu , cháu chỉ con cá mặn ườn thôi."
Hứa Cảnh Chu liếc Hứa Minh Thanh lên tiếng: "Riêng cháu là kêu to nhất đấy, về nhà liệu hồn mà tập luyện."
Hứa Minh Thanh kêu rên t.h.ả.m thiết.
Mấy em còn dám hó hé nửa lời.
Có Minh Thanh "hứng đạn" là đủ , dù chú Năm cũng ở nhà thường xuyên, về đến nhà chú quên béng mất.
Nghỉ ngơi một lát, cả đoàn tiếp tục lên đường.
Thể lực của các trai quá kém, cứ một đoạn nghỉ một lúc, cho nên mãi đến khi mặt trời lên cao, họ mới thấy ngôi làng nhỏ.
Nhà cửa ở đây đều là kiểu nhà hai tầng xây bằng đá và đất đỏ, rải rác sườn núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-335-cuoi-cung-cung-den-noi.html.]
Hứa Cảnh Thư chỉ những ngôi nhà đó: "Sắp đến nơi ."
Hứa Minh Húc những ngôi nhà lưng chừng núi, mặt ngệt : "Còn leo núi nữa ạ? Bác Hai, lúc bác bảo là leo núi?"
Hứa Cảnh Thư vỗ vai cháu trai: "Leo lên đó là đến nơi , cố gắng chút nữa thôi."
Hứa Minh Húc nước mắt, câu "cố gắng chút nữa" bao nhiêu đường .
Giờ bảo còn leo núi nữa chứ!
Cậu cảm giác đôi chân sắp phế đến nơi .
Dao Dao bước đến, nắm chặt hai bàn tay nhỏ xíu cổ vũ: "Anh cả cố lên, kiên trì ạ."
Hứa Minh Húc gượng gạo nặn một nụ , miễn cưỡng gật đầu.
Khi họ lê bước đến thôn, các trai đều phịch xuống vali, ai nấy héo hon như cà tím gặp sương muối.
Lúc , một đứa trẻ trong thôn thấy họ liền chạy tới reo lên: "Chú Hứa, là chú ạ! Cháu gọi trưởng thôn ngay đây."
Hứa Cảnh Thư gật đầu.
Đứa trẻ vui vẻ chạy .
Chẳng bao lâu , nó dẫn theo một đàn ông 60 tuổi tới, chắc đây chính là trưởng thôn.
Trưởng thôn tóc hoa râm, làn da đen sạm lộ vẻ khắc khổ, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt hiền từ.
"Anh Hứa, đến , còn những vị là...?"
Hứa Cảnh Thư chỉ giới thiệu: "Đây đều là nhà của , chúng định ở đây vài ngày, chi phí ăn ở trong mấy ngày chúng sẽ trả đầy đủ."
"Anh Hứa, khách sáo thế gì. Bao năm qua nếu nhờ giúp đỡ, con cái chúng tiền học. Nhà cửa ở đây đều là cây nhà lá vườn, đồ ăn cũng chẳng đáng bao nhiêu, thu tiền của các ."
Hứa Cảnh Thư kiên quyết trả tiền, cuối cùng trưởng thôn đành nhận lấy và : "Thôi , tiền nhận. Giờ sẽ sắp xếp chỗ ở cho . Anh Hứa cũng điều kiện ở đây lắm, mong đừng chê."
"Không , trưởng thôn cứ yên tâm."