Nghe giọng thì vẻ là một nam sinh đang c.h.ử.i bới ầm ĩ bên ngoài.
Nghe thấy tiếng , sắc mặt thím Hai càng thêm khó coi, cô dậy : "Xin , em chút việc riêng cần xử lý, cứ ăn tiếp ."
Lần , ngay cả chậm tiêu nhất như Hứa Minh Thanh cũng nhận sự bất thường của cô.
Mọi đều bỏ dở bát đũa, ngoài xem chuyện gì.
Chỉ thấy ngoài cửa một thiếu niên 15-16 tuổi đang đó. Cậu mặc một bộ đồ thể thao, chân đôi giày bóng rổ hiệu nội địa, còn mới, chắc là mua bao lâu.
Vừa thấy thím Hai, thiếu niên đó liền chất vấn: "Tại cô cắt tiền tài trợ của ? Chẳng cô hứa sẽ nuôi học đến hết đại học ? Giờ còn nghiệp cấp ba, cô thể nuốt lời như ? Cô giúp đỡ nữa thì sống thế nào đây?"
" cô còn là ngôi nổi tiếng, nếu cô tiếp tục tài trợ cho , sẽ với đám phóng viên rằng mấy năm nay cô ngược đãi , cô giúp đỡ chẳng qua chỉ để lợi dụng đ.á.n.h bóng tên tuổi mà thôi."
Thím Hai lạnh lùng đáp: "Chu Hành, thực sự hối hận vì năm đó giúp đỡ . Cậu xem, mặc đồ hiệu, còn giống bé nghèo khổ khao khát học trong ngôi trường rách nát năm xưa ?"
Chu Hành cãi cố: " ăn ngon mặc thì gì sai chứ?"
" ngóng , nhà cô giàu, chồng cô còn là giáo sư đại học, các nhiều tiền như , chỉ mua hai bộ quần áo mà cô cũng tiếc ?"
Thím Hai tức đến run : " tiền là chuyện của , liên quan gì đến ? Nếu sớm là loại vô ơn bạc nghĩa như thế , tiền đó thà đem đốt còn hơn là cho ."
"Nếu cô dám cắt viện trợ, tin lập tức tìm truyền thông bóc phốt các ?"
Hứa Cảnh Chu bước lên chắn mặt chị dâu, lạnh lùng thiếu niên trơ trẽn mặt, trong đáy mắt hề chút cảm xúc nào: "Cậu tưởng đây là cái chợ mà dám đến đây loạn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-325-dau-gao-nuoi-an-ganh-gao-nuoi-thu.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Khí thế của Hứa Cảnh Chu quá mạnh mẽ, áp đảo khiến thiếu niên dám lớn tiếng nữa.
Chu Hành cứng cổ : " cũng đến đây loạn, nhưng nếu cô đưa tiền, tháng c.h.ế.t đói mất, gì đến chuyện học đại học. Lúc chính cô hứa sẽ giúp đỡ , giờ nuốt lời, thế là thế nào?"
Hứa Cảnh Chu bật sự trơ trẽn của .
" chẳng thấy giống cần giúp đỡ chút nào cả. Cậu mách lẻo với truyền thông đúng ? Có bản lĩnh thì ."
Thiếu niên lập tức xù lông như mèo giẫm đuôi: "Đừng tưởng các tiền là gì thì !"
Hứa Cảnh Chu lười đôi co với , sai gọi điện cho bảo vệ ở cổng lôi cổ ngoài.
"Các ăn kiểu gì , để lạ trộn đây?"
"Anh Hứa, xin , nãy trèo tường nên chúng để ý, yên tâm, chúng sẽ tăng cường tuần tra."
Hứa Cảnh Chu gật đầu cho họ lui.
Cậu thiếu niên đến tuổi thành niên, tuy trèo tường nhà khác trái phép nhưng cũng gây hậu quả gì nghiêm trọng, đưa đến đồn cảnh sát thì cũng chỉ nhắc nhở giáo d.ụ.c vài câu thả về, chẳng giải quyết gì.
Dao Dao bước đến nắm tay thím Hai an ủi: "Thím Hai đừng buồn nữa ạ."
Hứa Cảnh Chu cũng : "Chị dâu, ăn cơm , chuyện gì lát nữa hãy , em sẽ giúp chị xử lý."
Thím Hai miễn cưỡng nở nụ gượng gạo.