Rồng Con Ba Tuổi Rưỡi: Ta Dựa Vào Tài Hố Cha Mà Trở Thành Cục Cưng Của Cả Nhà. - Chương 275: Rút ống thở

Cập nhật lúc: 2025-11-26 02:36:45
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Thiệu Viễn cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả rã rời chút sức lực, mở mắt cũng vô cùng khó khăn. Điều khiến hoảng sợ là cảm nhận sự tồn tại của tay chân nữa.

 

“Ba.”

 

Đường Thiệu Viễn theo hướng âm thanh phát , thấy con trai đang bên giường. Ánh mắt nó khiến lạnh gáy, giống ánh mắt của một đứa trẻ 4 tuổi. Hắn mở miệng chuyện nhưng phát hiện chẳng còn chút sức lực nào, chỉ thể ú ớ trong họng.

 

“Ba ơi, cuối cùng ba cũng tỉnh . Ba Dao Dao đưa con tới đây, chú bảo bệnh tình của ba nghiêm trọng lắm, là liệt nửa gì đó. Nghe tay chân ba sẽ mất hết cảm giác, chỉ thể liệt giường bệnh thôi.”

 

Đường Thiệu Viễn trừng lớn mắt thể tin nổi, cố gắng cử động tay chân nhưng bất lực!

 

Chuyện gì thế !

 

Ký ức khi mất ý thức ùa về, nhớ uống nhiều rượu, thấy Như Vân, đó lái xe bỏ chạy, đó…… đó chẳng nhớ gì nữa.

 

Không đúng, còn ánh đèn pha chói lòa và tiếng va chạm kinh hoàng. Hắn kinh hoàng mở to mắt, t.a.i n.ạ.n xe !

 

“Ba, c.h.ế.t , ba cũng thành tàn phế, con ở nhà Dao Dao mãi mãi ?”

 

Đường Thiệu Viễn trừng mắt nó đầy căm hận. Hắn đang liệt giường sống dở c.h.ế.t dở, thế mà nó chỉ quan tâm đến việc nhà họ Hứa. Hắn c.h.ử.i rủa nhưng thốt nên lời, chỉ thể trừng mắt đứa con bất hiếu.

 

Đường Diệp , nụ rạng rỡ vô cùng: “Ba ơi, thế thì quá, con thực sự cảm kích ba lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-275-rut-ong-tho.html.]

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Dưới sự đả kích kép từ Đường Diệp và việc liệt, Đường Thiệu Viễn tối sầm mặt mũi, suýt ngất . ngất, bóng tối mắt dần tan biến, thấy khuôn mặt tươi của Đường Diệp. Chỉ điều giờ đây, nụ mang đến cho nỗi sợ hãi tột cùng.

 

Đột nhiên, thấy bàn tay nhỏ bé của Đường Diệp vươn về phía . Hắn trợn trừng mắt, né tránh nhưng bất lực, chỉ thể trơ mắt bàn tay nó chạm mặt nạ dưỡng khí mũi .

 

Đường Diệp : “Ba , dì hộ lý bảo chỉ cần tháo cái là ba sẽ c.h.ế.t. Ba hại c.h.ế.t , giờ biến thành cái dạng , chi bằng ba cũng c.h.ế.t cho ?”

 

“Không……” Đường Thiệu Viễn dùng hết sức bình sinh mới thốt một chữ.

 

lời chẳng ngăn Đường Diệp. Đường Diệp dùng sức, chiếc mặt nạ dưỡng khí rời khỏi mặt Đường Thiệu Viễn.

 

Đường Thiệu Viễn lập tức cảm thấy khí xung quanh loãng , như ai đó đang bóp chặt cổ họng, bản năng hít thở, nhưng lá phổi suy kiệt truyền đến từng cơn đau nhức. Tầm của ngày càng tối sầm , ngay khi tưởng sắp c.h.ế.t thì luồng dưỡng khí quen thuộc ùa về, tham lam hít lấy hít để, lồng n.g.ự.c phập phồng như cái bễ lò rèn cũ nát.

 

Không tại , Đường Thiệu Viễn chợt nhớ đến lời Hứa Cảnh Chu từng với : “ khuyên ông một câu, đừng ỷ đứa bé còn nhỏ gì mà tùy tiện đ.á.n.h đập. Con ai cũng sẽ già , lỡ một ngày nào đó ông liệt giường, ông đoán xem nó rút ống thở của ông ?”

 

Hắn cứ tưởng Hứa Cảnh Chu chỉ dọa chơi, ai ngờ lời đó thành sự thật. Giờ già mà Đường Diệp - cái đồ súc sinh dám rút ống thở của .

 

Đầu óc vất vả lắm mới tỉnh táo một chút thì mặt nạ dưỡng khí giật . Cảm giác ngạt thở ập đến. Hắn há to miệng cố gắng hớp lấy khí.

 

Một lát , mặt nạ dưỡng khí đặt trở mũi . Hắn chẳng còn tâm trí mà nghĩ ngợi chuyện khác, chỉ cầu mong Đường Diệp đừng hành hạ nữa. Hắn con trai với ánh mắt van xin: “Cầu xin con…… đừng……”

 

 

Loading...